Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 55: “Vấn đề gì?”




Chương 55: Nếu không có lễ vật, tớ sẽ cắn chết cậu  

             Thật ra lái xe vào ban đêm cũng khá thoải mái.  

             Không gian yên tĩnh, không có tắc đường hỗn loạn. Lúc này bật thêm bài nhạc ưa thích thì sảng khoái hơn nhiều so với lái xe ban ngày.  

             Thời điểm Triệu Dật về đến nhà đã là nửa đêm, hắn tắm qua rồi chui vào giường đi ngủ.  

             Lần này ra ngoài đi dạo một vòng, thu hoạch của hắn cũng không nhỏ.  

             Tính sơ qua một chút, hắn đã hoàn thành vài cái nhiệm vụ và nhận một ít phần thưởng giá trị. Nếu như hắn chỉ ở nhà xem TV chơi điện thoại, chắc chắn những chuyện đó đã không xảy ra.  

             Tổng kết lại, hắn cần trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn nữa và cần trợ giúp người khác nhiều hơn.  

             Triệu Dật ngủ một giấc đến 10 giờ mới tỉnh lại. Hắn uể oải mở to hai mắt, cầm điện thoại di động lên xem. Chợt giật mình phát hiện có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, hơn nữa tất cả đều đến từ Liễu Vũ Phi.  

             Liễu Vũ Phi: “Rời giường!”  

             Liễu Vũ Phi: “Nếu cậu không ra khỏi giường, tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu!”  

             Liễu Vũ Phi: “Cậu là đồ con heo! Sắp 10 giờ rồi còn ngủ!”  

             Liễu Vũ Phi: “Mau trả lời tin nhắn của tớ!!! AAA…! Tức chết đi được!!!!!”  

             Triệu Dật nhịn không được nhoẻn miệng cười.  

             Liễu Vũ Phi biết mình đêm qua trở về. Vì thế cô ấy mới cố gắng nhịn không gọi điện thoại cho mình, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ. Dù sao thì đêm qua mình trở về cũng đã là nửa đêm.  

             Miệng cô ấy chỉ  nói vậy thôi, chứ trong lòng vẫn rất quan tâm và ân cần.  

             Triệu Dật: “Sao thế, mới sáng sớm đã loạn cả lên. Ai chọc cậu à?”  

             Ngay lập tức, Liễu Vũ Phi nhắn lại. Rõ ràng, cô vẫn đang chờ tin nhắn của Triệu Dật.  

             Liễu Vũ Phi: “Con heo lười biếng, cuối cùng cũng chịu ra khỏi giường rồi hả!”  

             Triệu Dật: “Hơn nửa đêm tớ mới được đi ngủ, dậy giờ này không phải bình thường sao? Nói đi, cậu có chuyện gì?”  

             Liễu Vũ Phi: “Mẹ mình mời cậu sang ăn cơm.”  

             Triệu Dật: “???”  

             Liễu Vũ Phi: “Thì là để cảm ơn cậu đấy. Tớ là con gái duy nhất của bà ấy, là cả thế giới của bà. Cậu đã cứu mình, tất nhiên mẹ mình cực kỳ biết ơn cậu.”  

             Triệu Dật: “Thật sự không cần khách sáo như vậy. Hơn nữa lúc trước cậu đã đến cùng mẹ để cảm ơn rồi mà?”  

             Liễu Vũ Phi: “Mẹ mình nghe nói cậu dự thi đại học công thương Giang Châu nên muốn mời cậu đến nói chuyện một chút. Mẹ mình có ý định lâu rồi nhưng chưa có thời gian. Lúc trước mẹ mình vẫn luôn bận chuyện của công ty, cũng không có dịp ở lại Thiên phủ. Mình nghĩ có lẽ lần này mẹ định nhờ cậu bảo kê cho mình? Dù sao mình cũng là con gái mà.”  

             Triệu Dật: “Mình bảo kê cậu??? Sao mẹ cậu không thuê hai người nữ vệ sĩ biết đánh nhau. Có vệ sĩ thì xem ai không có mắt dám trêu chọc cậu?”  

             Liễu Vũ Phi: “Mình chỉ là một học sinh bình thường, cần vệ sĩ làm gì? Mà tất cả cũng chỉ là suy đoán của mình, cậu cứ đến sẽ biết.”  

             Triệu Dật do dự một chút, cuối cùng hắn quyết định đáp ứng lời mời này.  

             Dù sao bây giờ hắn và Liễu Vũ Phi cũng coi như là bạn bè. Hơn nữa sau này cả hai đều ở Giang Châu, sẽ thường xuyên gặp mặt.  

             Triệu Dật: “Được, mình sẽ đến! Thời gian và địa điểm?”  

             Liễu Vũ Phi: “6h tối nay! Nhà hàng Thịnh Vũ, phòng chữ Khôn.”  

             Triệu Dật: “OK, mình sẽ đúng giờ.”  

             Liễu Vũ Phi: “Còn quà của mình nữa, đừng có quên!”  

             Triệu Dật: “Quà gì?”  

             Liễu Vũ Phi: “Hừ! Cậu cứ giả vờ đi. Không có quà, mình sẽ... Cắn chết cậu!”  

             Triệu Dật cười hăng hắc, bỏ xuống điện thoại đi vào nhà tắm.  

             Đánh răng rửa mặt xong, Triệu Dật đi xuống dưới lầu. Lúc này, Triệu Nham đang ngồi ở trên ghế sa lon cau mày nhìn một phần văn kiện. Còn mẹ hắn Trần Mỹ Quyên thì đang bận rộn trong phòng bếp để chuẩn bị làm bữa trưa.  

             “A! Cha, hôm nay không đến công ty sao?”  

             Triệu Nham liếc Triệu Dật một mắt nói: “Con đi chơi quên cả thời gian rồi sao, hôm nay là thứ bảy.”  

             “À! Ha ha ha, con cũng không có để ý.”  

             Trần Mỹ Quyên thò đầu ra từ phòng bếp: “Trên bàn còn hai quả trứng luộc. Con ăn tạm đi, uống thêm hộp sữa chống đói. Đợi cơm chín rồi ăn, hôm nay mẹ làm toàn món ngon!”  

             “Vâng!”  

             Triệu Nham nhìn qua Triệu Dật, hỏi: “Lần này ra ngoài, cảm giác như thế nào?”  

             

    “Không tệ! Còn có chút thu hoạch.”  

             Triệu Nham cười nói: “Con còn trẻ, cần đi đây đi đó. Nhìn nhiều hiểu nhiều một chút, xem rõ thế giới thực tế.”  

             Triệu Dật ghé đầu tới, ánh mắt rơi vào tài liệu trên tay Triệu Nham: “Cha đang xem gì? Đấu thầu... Cha định đầu tư hạng mục à?”  

             Triệu Nham gật đầu, đem hợp đồng đặt ở bên cạnh ghế sa lon. Hắn thuận miệng trả lời: “Ừ! Đấu thầu một cái hạng mục.”  

             Triệu Dật thuận miệng truy vấn: “Mọi chuyện có thuận lợi không ạ? Nhìn lông mày của cha đều nhăn thành một đống rồi kìa...”  

             Vốn là Triệu Nham không muốn giảng giải. Nhưng khi hắn nhìn gương mặt Triệu Dật bỗng nhiên trong lòng thoáng có ý nghĩ, con trai đúng là đã lớn rồi.  

             Triệu Nham quyết định nói nhiều thêm một chút. Dù sao sau này con trai cũng cần tiếp xúc xã hội, sớm biết một chút cũng không tính là chuyện xấu.  

             “Ừ! Ban đầu mọi chuyện đều ổn nhưng gần đây tạm thời xảy ra chút vấn đề.”  

             Triệu Dật tò mò hỏi: “Vấn đề gì?”  

             Triệu Nham giải thích nói: “Công ty chỗ cha cùng công ty bên kia đã hợp tác trong thời gian dài, hai bên hợp tác cũng đều vui vẻ. Nhưng vài ngày trước, người phụ trách của công ty kia tạm thời thay đổi. Người phụ trách mới yêu cầu công bằng đấu thầu, thực chất chính là vụng trộm đòi tiền hoa hồng. Tên đó là người do một vị cổ đông đưa vào, khẩu vị rất lớn. Nếu chúng ta đáp ứng hắn, vậy hợp đồng này sẽ coi như làm không có lời bao nhiêu tiền. Hơn nữa có chuyện này rồi, chỉ sợ về sau đối phương sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước......”  

             Đổi người?