Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 486: Có phải quá nhỏ nhen rồi hay không?”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 486: Vấn đề của Khổng Hi  

             Kiều Na cười nói: “Tôi ngồi xe của cậu có được không? Để cho tôi cảm nhận một chút cảm giác ngồi ghế Ferrari là như thế nào…”  

             Triệu Dật cười nói: “Không vấn đề gì. Nhưng mà có một vấn đề.”  

             Kiều Na nhìn Triệu Dật: “Hả?”  

             Triệu Dật cười híp mắt nói: “Cô ngồi cạnh ghế lái thì cô nhất định phải giữ bình tĩnh, không được quá động tâm.”  

             “Kích động? Động tâm?”  

             Kiều Na nhất thời không hiểu Triệu Dật muốn nói gì: “Cậu nói là kích động sao?”  

             Triệu Dật lắc đầu: “Không! Động tâm!”  

             Kiều Na cuối cùng cũng hiểu rõ, bật cười nói: “Ý cậu nói là động lòng sao? Đúng là cậu rất đẹp trai, nhưng nói tôi ngồi cạnh ghế tài xế mà sẽ động lòng với cậu, có phải cậu quá tự tin rồi không?”  

             Triệu Dật nhún vai: “Đây không phải là tự tin, chỉ là sự thật. Bởi vì tôi lái Ferrari một tay thực sự rất đẹp trai!”  

             Kiều Na cho rằng Triệu Dật đang nói giỡn, nhưng đến khi cô ngồi vào ghế thì mới thực sự trải nghiệm được cảm giác rung động.  

             Thật là đẹp trai!  

             Dáng vẻ Triệu Dật lái xe đúng thật rất quyến rũ!  

             Kiều Na thầm ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, đồng thời tim cũng đập nhanh hơn, khuôn mặt ửng đỏ.  

             Loại cảm giác này cũng khiến cho Kiều Na cảm thấy hơi xấu hổ.  

             Mình đây là bị trúng tình yêu sét đánh rồi sao?  

             Rõ ràng vừa rồi Triệu Dật còn trêu chọc mình, còn nói mình đừng quá rung động. Thế nhưng mình lại thật sự động lòng rồi!  

             Đây quả thật là rất mất mặt!  

             Một bên rung động, một bên thì giận chính bản thân mình. Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến cho Kiều Na suýt nữa bùng nổ.  

             Làm sao mình lại có thể rung động với một tên sinh viên được chứ?  

             Chết tiệt!  

             Không bao lâu sau, hai chiếc xe nối đuôi nhau đến chỗ cần đến.  

             Đậu xe xong, Triệu Dật bước xuống xe nhìn khuôn mặt ửng hồng của Kiều Na, bật cười: “Như thế nào? Có phải tôi rất đẹp trai không?”  

             Kiều Na khẽ nói: “Ferrari ai lái cũng rất đẹp trai!”  

             Triệu Dật cười nói: “Như vậy chính là thừa nhận tôi đẹp trai rồi đúng không?”  

             Kiều Na cũng không thể trợn mắt mà nói dối được, tức giận đáp: “Vâng vâng vâng! Cậu đẹp! Cậu là đẹp trai nhất! Được chưa?”  

             Triệu Dật nhoẻn miệng cười: “Làm người thì phải thành thật, như vậy tâm lý mới thông suốt. Còn nếu nói láo thì tâm lý sẽ vặn vẹo đó nha.”  

             Kiều Na im lặng liếc mắt.  

             Nói cậu béo, cậu lập tức thở hổn hển. Nếu cho cậu cái thang, có phải cậu muốn leo lên trời luôn không hả?  

             Khổng Hi nghe cuộc trò chuyện giữa Kiều Na và Triệu Dật, mỉm cười. Thế nhưng lại cảm thấy dường như ánh mắt Kiều Na nhìn Triệu Dật có chút khác biệt.  

             Chẳng lẽ mình bị ảo giác sao?  

             Nhưng mà Khổng Hi cũng không nghĩ nhiều. Dù sao bây giờ cô và Triệu Dật cũng chỉ là bạn bè mới gặp mặt hai lần, mà Kiều Na cũng chỉ mới gặp Triệu Dật lần đầu tiên.  

             Ba người tiến vào một cửa hàng yên tĩnh, tự gọi đồ uống cho riêng mình rồi tùy ý nói chuyện phiếm.  

             Kiều Na cười nói: “Nghe giọng điệu này của cậu chắc hẳn có rất nhiều tài sản ở Giang Châu. Vậy thì sau này bọn tôi đến Giang Châu, cậu là chủ nhà thì có phải nên chiêu đãi một chút hay không?”  

             Triệu Dật sảng khoái nhận lời: “Không thành vấn đề nha! Chỉ cần các cô đến, chủ nhà như tôi đây nhất định vẫn phải thực hiện nghĩa vụ. Không nói những cái khác, một bữa lẩu chắc chắn không là vấn đề.”  

             Kiều Na cười trêu nói: “Chỉ một bữa lẩu thôi sao? Có phải quá nhỏ nhen rồi hay không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Lẩu ở Giang Châu chính là cái đặc sắc nhất. Hầu như khách từ nơi khác đến Giang Châu đều sẽ ăn lẩu cho bữa tối đầu tiên. Cái này sao gọi là nhỏ nhen cơ chứ?”  

             Kiều Na hừ một tiếng, quay đầu nhìn Khổng Hi nói: “Chị Hi! Chuyện của công ty chị định xử lý như thế nào vậy?”  

             Vốn dĩ là nói chuyện phiếm, đương nhiên là nghĩ tới cái gì sẽ nói cái đó. Dù sao lúc trước Khổng Hi cũng than phiền, Kiều Na xem như là bạn tốt, lo lắng một chút cũng là chuyện bình thường.  

             Khổng Hi nhớ tới chuyện của công ty, cũng có chút đau đầu: “Cũng là những kẻ già đời, không dễ giải quyết.”  

             Kiều Na cau mày nói: “Nhưng cũng không thể để bọn họ tuỳ ý bắt nạt chị như vậy. Suy cho cùng công ty cũng là của nhà họ Khổng, bọn họ chỉ là chiếm cổ phần chi phối…”  

             Khổng Hi cười khổ nói: “Đúng vậy! Quả thực tôi có thể dùng cổ phần trong tay để ép buộc thông qua bất kỳ kế hoạch nào, nhưng mà kế hoạch nào cũng cần có người thực hiện và giám sát. Nếu như tất cả mọi người đều không ủng hộ, đều ngoài nóng trong lạnh thì làm sao tiếp tục thực hiện chứ? Dù sao bọn họ đều là những thành viên cốt cán trong công ty, hoặc là cổ đông…”  

             Triệu Dật cười nói: “Vậy cô ở trong cái nhà này có ý nghĩa gì chứ?”  

             Khổng Hi bất đắc dĩ nói: “Sức khỏe của ông tôi không tốt, ba mẹ cũng qua đời vì tai nạn giao thông, tôi cũng không có anh chị em nào khác. Tôi không gánh vác trách nhiệm này thì ai làm đây?”  

chapter content