Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 450: Phải bình tĩnh!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 450: Chính mình bị chìm đắm vào  

             Tôn Lượng cười nói: “Cũng đúng, nhưng mà hiện tại giao thông cũng thuận tiện, giống như anh trai của tôi, ngày thường không cần đi làm từ chín đến năm giờ, cũng không phải bận nhiều việc như chúng tôi. Nếu anh ấy muốn về nhà thì có thể về nhà bất cứ lúc nào."  

             Triệu Dật cười nói: "Chủ yếu là do tôi lười biếng. Nếu kiếm ít tiền đi thì thời gian sẽ tự nhiên xuất hiện."  

             Kiếm ít tiền đi sao?  

             Tôn Lượng và những người khác ngay lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường. Hắn như vậy mà còn kêu là kiếm ít tiền chút sao?  

             Đại gia đình chúng ta làm lụng vất vả tích góp mấy chục năm như thế mà tài sản ước tính khoảng 3 tỷ. Hắn một thân một mình gần như tự lập, nửa năm kiếm được 2 tỷ, lại còn bảo kiếm ít tiền hơn sao?  

             Triệu Dật nhìn biểu cảm của mọi người, lập tức mỉm cười nói: "Mọi người có biểu cảm gì vậy? Chẳng lẽ cho rằng tôi kiếm được rất nhiều tiền sao? Lúc này mới được bao nhiêu chứ? Hãy nhìn những con cá mập lớn và thổ hào trên Thế giới kia xem. Có biết người ta kiếm được bao nhiêu tiền không. Bọn họ đều là loại người, tôi muốn mua phi cơ, 1, 2, 3, tốt, mua ngay. Đó mới gọi là kiếm nhiều tiền nha..."  

             Ngụy Xuyên cười nói: "Anh Dật, tôi nghĩ dùng năng lực của anh, việc trở thành cá mập lớn như anh vừa nói chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Biết đâu sau khi tốt nghiệp đại học, nói không chừng anh sẽ trở thành người giàu nhất Trung Quốc!"  

             Những gì Ngụy Xuyên nói không phải là tâng bốc, mà là cậu ta thực sự nghĩ như vậy.  

             Hành động cướp tiền của Triệu Dật trên thị trường chứng khoán của Mỹ đơn giản là nhanh hơn so với việc in tiền. Trước đây hắn có ít vốn nhưng cũng đã tăng gấp 40 lần. Bây giờ hắn có hai tỷ, nếu tăng gấp 20 lần thì đó là bao nhiêu?  

             Mới có bốn tháng, vậy sau bốn năm thì thế nào?  

             Khi Triệu Dật lái xe đến Đại học Tất Nam, Bạch Nguyệt đã thu dọn xong hành lý của mình. Sau khi nhận được cuộc gọi, cô ấy đã xách theo chiếc vali của mình đi xuống.  

             Triệu Dật mở cốp sau xe và giúp Bạch Nguyệt để vali vào trong. Bạch Nguyệt vừa nhìn thấy cốp sau chứa đầy các loại đồ Tết, tăng thêm chiếc vali này nữa ngay lập tức được lấp đầy.  

             "Còn sớm như vậy, anh đã chuẩn bị xong đồ Tết rồi."  

             Triệu Dật trợn mắt nhìn Bạch Nguyệt: "Đây là cho gia đình của cô. Bây giờ tôi là bạn trai của cô và sẽ cùng cô về quê ăn tết. Chẳng lẽ tôi đi tay không đến nhà cô sao. Như vậy có hợp lý không?”  

             Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Cái này là anh mua cho tôi ư?"  

             Triệu Dật cười nói: "Đương nhiên, không có bạn trai nào lần đầu tiên đi tay không đến nhà bạn gái. Bây giờ còn là Tết Nguyên đán, nếu tôi đi tay không thì không biết gia đình cô sẽ nghĩ như thế nào về tôi. Nếu cô muốn đóng kịch vậy thì phải làm cho toàn vẹn mới được nha. Chỉ cần làm một lần là về sau sẽ không còn chuyện gì nữa. Dù sao tôi cũng không thể lúc nào cũng theo cô về nhà được phải không?"  

             Bạch Nguyệt lè lưỡi, cảm kích nói: "Triệu đại gia, cám ơn ngài!"  

             Triệu Dật đóng cốp xe lại: "Đi thôi, còn phải đi hai trăm cây số, lái xe mất hai ba giờ đó."  

             "Được!"  

             Bạch Nguyệt ngồi ở ghế phụ lái, Triệu Dật thiết lập điều hướng, sau đó khởi động xe láy về quê hương của Bạch Nguyệt.  

             Xe nổ máy không bao lâu, hiệu ứng đặc biệt thú vị của Ferrari lại bắt đầu.  

             Ngồi ở ghế phụ lái, toàn thân Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhịp tim cô đập nhanh lên. Cô ấy lén lút nhìn Triệu Dật đang lái xe, cảm thấy càng nhìn Triệu Dật càng thấy đẹp trai, càng mê mẩn. Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ cả lên.  

             Bạch Nguyệt không dám nhìn nữa. Cô quay đầu lại nhưng trái tim vẫn đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.  

             Chết rồi, chết rồi!  

             Giống như chính mình bị chìm đắm vậy.  

             Phải bình tĩnh!  

             Thiến Thiến đã để Triệu Dật giúp mình nên mình không thể phản bội Thiến Thiến!  

             Tâm tình Bạch Nguyệt phức tạp, có thể nói là tâm tình hỗn tạp.  

             "Cha mẹ cô có biết hôm nay chúng ta trở về không?"  

             Triệu Dật tùy tiện hỏi Bạch Nguyệt một câu trong khi lái xe. Hắn nhìn thấy nhịp tim của Bạch Nguyệt, không thể nhịn được mà cười thầm.  

             Dù sao trước đó độ yêu thích của Bạch Nguyệt đối với hắn đã vượt quá 90%. Lần này hắn có lái Porsche hay Ferrari cũng không có gì khác biệt. Nếu đã như vậy thì cứ lái Ferrari đi.  

             Dù sao Porsche có bốn chỗ ngồi, nhưng Ferrari chỉ có hai chỗ ngồi, nhìn càng thêm kiêu ngạo!  

             Ít nhất trong mắt người bình thường, xe bốn chỗ được gọi là xe con, xe hai chỗ được gọi là xe thể thao. Những người có khả năng lái xe thể thao đều là nhà giàu, cũng là thổ hào và cực kỳ nhiều tiền!   

chapter content