Chương 406: Không biết nhiều như vậy thì có đủ hay không?
Chu Vân nhìn Triệu Dật với vẻ đề phòng: “Lúc trước anh đã đồng ý với tôi, qua 11 giờ là để tôi trở về. Hơn nữa tôi cũng đã báo trước với bạn cùng phòng, nếu như tôi không về các cô ấy sẽ báo cảnh sát…”
Triệu Dật cười cười: “Tôi nói là giao dịch. Nếu như cô không muốn, vậy đương nhiên cô có thể rời đi.”
Mặc dù trong tiềm thức Chu Vân cảm thấy mình nên dứt khoát rời đi. Nhưng mà đối với tên nhà giàu Triệu Dật này, cô ta vẫn không nhịn được mà muốn biết Triệu Dật đưa ra giao dịch gì.
Dù sao trước đó Triệu Dật cho tiền sảng khoái như thế.
“Giao dịch gì?”
Triệu Dật mỉm cười nói: “Phạm Hưng với tôi là anh em. Chuyện giữa cô và Phạm Hưng tôi đều biết. Cậu ấy rất thích cô, nhưng cô lại đùa giỡn với tình cảm của cậu ấy. Thậm chí còn ở trước mặt mọi người làm nhục cậu ấy…”
Sắc mặt Chu Vân thay đổi. Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phạm Hưng, lại phát hiện Phạm Hưng đang lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt rất lạ lẫm.
Chu Vân cắn răng nói: “Anh muốn làm gì?”
Triệu Dật cười nói: “Tôi là người văn minh. Cô không thích Phạm Hưng là quyền tự do của cô, nhưng mà tôi không muốn người anh em của tôi còn tiếc nuối. Cho nên tôi muốn mời cô ngủ với người anh em của tôi một đêm, chấm dứt đoạn ân oán này. Đương nhiên, tôi sẽ trả công…”
Triệu Dật tiện tay lấy ra cái túi lúc trước ném qua một bên. Mở ra, đưa tay vào trong lấy ra sáu bảy xấp tiền, ném lên bàn trà “coong” âm thanh êm tay vang lên.
“Không biết nhiều như vậy thì có đủ hay không?”
Tất cả mọi người đều giật mình, ánh mắt liếc sang khối tiền sáu bảy mươi nghìn tệ, sau đó ánh mắt lại đồng loạt nhìn về chiếc túi trong tay Triệu Dật.
Trong cái túi này vậy mà đều là tiền mặt hay sao?
Vẻ tức giận trên gương mặt Chu Vân đã biến mất.
Cô ta cảm thấy mình bị làm nhục, rất muốn rời đi. Nhưng lại không chống đỡ được sự mê hoặc của những xấp tiền trên bàn…
Chu Vân im lặng.
Đối mặt với việc Chu Vân không có động tĩnh, Triệu Dật mỉm cười.
“Xem ra tiền này dường như còn chưa đủ…”
Triệu Dật một lần nữa lại đưa tay vào túi, lần này cầm ra năm, sáu chồng tiền rồi ném lên bàn nói: “Giờ thì sao?”
Ánh mắt của Chu Vân sáng lên
Trên mặt bàn lúc này có chừng 120 ngàn tệ!
Một đêm, 120 ngàn tệ!
Cô vẫn tiếp tục im lặng.
Triệu Dật mỉm cười nói: “Còn chưa đủ sao, làm người cũng không nên tham lam quá nha…”
Triệu Dật nói xong lại từ trong túi lấy ra một chồng lớn tiền ném lên trên bàn, mặt bàn lúc này chất đầy một chồng tiền, nhìn qua cực kỳ kích động.
Nhịp tim của Chu Vân khẽ gia tốc, đôi mắt cũng sáng lên.
Trên mặt lúc này có chừng 200 ngàn tệ!
Trong lòng Chu Vân lúc này đã đáp ứng, thế nhưng cô cảm thấy mình có lẽ có thể kiên trì thêm một chút, ánh mắt cô khẽ rơi vào cái túi ở bên chân của Triệu Dật.
Bên trong còn có không ít tiền đó nha!
Triệu Dật thấy được ánh mắt Chu Vân rơi xuống, trong lòng cười lạnh, nữ nhân này thật đúng là tham lam vô độ.
Rõ ràng đã động lòng nhưng vẫn còn hy vọng xa vời, muốn có thêm thật nhiều. Chỉ sợ lúc này cô ta còn muốn tất cả tiền trong cái túi này của hắn.
Triệu Dật lần nữa đưa tay tiến vào trong túi, nhưng động tác của hắn lại đột nhiên dừng lại.
Hắn nhíu mày nhìn Chu Vân một chút, bỗng nhiên cười nói: "À! Chỉ bằng quan sát, tôi đoán cô đã trải qua với không ít nam nhân rồi, 200 ngàn đối với tôi mà nói thì không đáng nhắc tới. Nhưng đối với cô thì có hơi đắt nha. Tuy rằng tôi là người có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí..."
Triệu Dật hơi dừng lại một chút nói: "Chỉ nhiều như vậy thôi, có đồng ý hay không? ”
Vẻ mặt Chu Vân có chút do dự, cô không phải do dự là đồng ý hay là không. Mà là do dự mình có thể từ trên người Triệu Dật móc ra càng nhiều tiền hơn hay không.
Triệu Dật mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay lên bàn nhặt lại hai xấp tiền ném ngược vào trong túi.
“Thế nào? Có đồng ý không?”
Mọi người lúc này mở to hai mắt. Trời! Còn có thể chơi như vậy sao?
Lúc trước tăng lên 200 ngàn cô ta đều không đồng ý, hắn bây giờ lại còn giảm bớt, cô ta có thể đồng ý sao?
Chu Vân nhìn Triệu Dật đem 20 ngàn ném trở lại vào trong túi, sắc mặt lại biến đổi. Trong mắt của cô, đó đều là tiền của cô đó nha. Vốn muốn kiếm nhiều tiền hơn, nhưng không nghĩ tới lại càng ngày càng ít.
Đây chính là cắt thịt của cô ấy!
Hô hấp Của Chu Vân lập tức dồn dập, ánh mắt cũng tăng lên mấy phần bối rối.
Triệu Dật cười nói: "Xem ra vẫn là không muốn sao?”
Triệu Dật nói xong, vươn tay ra, lần thứ hai nhặt lên hai xấp tiền, xem ra là chuẩn bị lần nữa ném trở lại trong túi.
Ngay khi Triệu Dật còn chưa cầm lấy tiền, Chu Vân rốt cục chịu không được, lập tức cúi người xuống, đưa tay đè lại tay đang cầm tiền của Triệu Dật.
“Tôi đồng ý!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!