Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 356: Không tìm được chứng cứ




 

             "Tôi đã điều tra qua nhóm người Triệu Dật, Lục Đào, Tôn Lượng và Ngụy Xuyên hiển nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Triệu Dật bị Lôi Uy nhắm vào cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, trước đây hoàn toàn sống ở Thiên Phủ, gia cảnh cũng rất trong sạch. Hắn không thể nào đi con đường như vậy…”  

             Hai mắt Lôi Cương đỏ bừng nói: “Nói như vậy thì chỉ có thể là bọn họ sao?”  

             Đỗ Kiện ngập ngừng một chút: “Không có bất kỳ chứng cứ nào.”  

             Lôi Cương trầm ngâm một lát nói: “Tiếp tục điều tra, đừng ngại dùng tiền. Hơn nữa nhanh chóng triệu tập ban giám đốc để bắt đầu công tác chuẩn bị, nhất định phải phủ định phương án của bọn hắn trước tiên. Nếu không, chậm trễ thì sẽ sinh biến.”  

             Đỗ Kiện trả lời gọn gàng: “Vâng!”  

             Trong quán lẩu, Triệu Dật, Tôn Lượng và mấy người khác đang ăn lẩu trong phòng riêng.  

             Ngụy Xuyên vừa nhúng một miếng sách bò vừa nói: “Cũng không biết tên Lôi Uy kia rốt cuộc đã chọc đến người mạnh thế nào mà tự nhiên bị người ta cho bốc hơi như vậy. Nhưng mà cũng tốt, như vậy thì sau này hắn cũng sẽ không làm khó anh Dật nữa…”  

             Triệu Dật cười nói: “Chuyện này xảy ra trùng hợp như vậy nhìn có vẻ có liên quan đến tôi, lúc này tôi có nhảy xuống sông cũng không sạch tội được. Chắc mọi người cũng nghĩ là không phải tôi làm đúng không?”  

             Triệu Dật chủ động nói ra những lời này. Đề tài này cũng nên thảo luận một chút thì chuyện này mới có thể chính thức trôi qua.  

             Tôn Lượng cười nói: “Việc này cũng không phải người bình thường có thể làm được. Đối với chuyện như vậy người bình thường sẽ đơn giản là thuê một người liều mạng, thừa dịp trời tối lặng lẽ đâm mấy nhát. Nhưng mà chuyện Lôi Uy mất tích này rõ ràng là đã được lên kế hoạch rất cụ thể, hơn nữa hiệu quả còn rất đáng kinh ngạc, hẳn là dân chuyên nghiệp làm. Không chừng là người nước ngoài, giống như lính đánh thuê hay sát thủ vậy. Loại người như thế không phải người bình thường như chúng ta có thể tiếp xúc được.”  

             Triệu Dật cười nói: “Tôi cũng đã nhìn thấy bức ảnh mà cảnh sát đưa tới, là một người đẹp con lai rất xinh đẹp, đẹp đến kinh người. Cũng khó trách Lôi Uy lại chạy theo tới Thái Lan.”  

             Lục Đào cười hì hì nói: “Đúng vậy! Tôi cũng đã nhìn thấy ảnh, thật sự rất xinh đẹp. Chỉ là ảnh chụp thôi mà cũng có thể làm cho lòng người rạo rực rồi.”  

             Ngừng lại một lát, Lục Đào tỏ thái độ nói: “Chuyện này thực ra chúng tôi cũng có nghĩ đến, còn tập trung thảo luận qua. Chúng tôi đều cảm thấy không liên quan đến cậu. Hơn nữa lùi một bước mà nói, nếu thật sự là cậu thì cũng là do tên đó tự tìm đường chết. Dù sao chúng tôi cũng ủng hộ cậu.”  

             Triệu Dật bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ là một tên nghèo hèn, nếu mà có bản lĩnh này thì thật là tốt.”  

             Mặc kệ bọn hắn là tin thật hay chỉ giả vờ, Triệu Dật đều không thể thừa nhận chuyện này có liên quan tới mình.  

             Thực ra trước khi hành động, hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng tác động của chuyện này.  

             Có lẽ trong nhóm nhỏ của mình sẽ có chút không khí căng thẳng, dù sao cũng sẽ có người nghi ngờ mình. Dù là không có bất kỳ chứng cứ nào thể hiện có liên quan đến mình, cũng không có chứng cứ nào cho thấy mình có năng lực như vậy. Nhưng là con người thì kiểu gì cũng sẽ có nhiều suy nghĩ cùng tưởng tượng.  

             Nếu như có ai nghĩ muốn lừa mình hay thế nào đó, thì kiểu gì cũng sẽ lo lắng hơn một chút.  

             Lỡ như Lôi Uy thực sự là do mình giết chết thì sao?  

             Mình có thể im lặng không một tiếng động mà giết Lôi Uy thì cũng có thể im lặng tiêu diệt những người khác.  

             Ngụy Xuyên cười nói: “Anh Dật! Anh nói lời này làm chúng tôi vô cùng xấu hổ đó.”  

             Tất cả mọi người bật cười, vốn là bởi vì Lôi Uy mà sinh ra một chút xa cách nhưng rất nhanh đã tan thành mây khói.  

             Tôn Lượng bỗng nhiên nói: “Chỉ là tôi tìm hiểu được một chút tin tức, bên kia Lôi Cương đã sớm chuẩn bị triệu tập ban giám đốc…”  

             Trong lòng Triệu Dật khẽ động: “Có quyết định thời gian rồi sao?”  

             Tôn Lượng lắc đầu: “Vẫn chưa có. Nhưng mà đoán chừng chính là đầu hoặc giữa tháng 12.”  

             Trong lòng Triệu Dật thoáng nghĩ, Lôi Uy chết có thể sinh ra hiệu ứng hồ điệp hay không? Có làm thay đổi kế hoạch này không?  

             Triệu tập ban giám đốc sớm có phải là bởi vì Lôi Uy chết hay không?  

             Nhưng mà Triệu Dật cũng không lo lắng. Bởi vì cho dù là tạo ra một chút khác biệt về thời gian nhưng những chuyện này cũng sẽ không gây ra nhiều thay đổi, chuyện nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra.  

             Triệu Dật dặn dò: “Các cuộc họp hội đồng quản trị thường sẽ được thông báo trước. Tôi không biết mọi người dùng cách gì, nhất định phải xác nhận chính xác thời gian cuộc họp diễn ra, càng sớm càng tốt.”