Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 316: “Đông Lai, Lý Dương! Nhận tiền!”




Chương 316: Cướp ngân hàng làm sao nhanh như vậy được?  

             Triệu Dật không bắt buộc Tô Nhã bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng mà cần bà ấy giúp hắn ra mặt một chút. Nếu không, có thể sẽ gặp rất nhiều rắc rối không mong muốn.  

             Mặc dù Triệu Dật có năng lực dự báo nguy hiểm và quyền sử dụng sức mạnh của Công ty Bảo An Obscurity, nhưng để có thể yên ổn kiếm tiền thì cần gì phải làm nhiều việc phức tạp như vậy, lỡ như có gì không ổn thì sao?  

             Ngụy Xuyên: Anh Dật! Lần trước anh đã đưa chúng tôi bay một đợt, anh Lượng đã mời một chầu. Tôi và Lục Đào còn chưa kịp mời thì anh lại mang bọn tôi bày tiếp. Lần này nhất định phải cho tôi chút mặt mũi mới được đó nha!  

             Tôn Lượng: Đúng vậy! Chúng ta phải ăn mừng một chút!  

             Lục Đào: Tôi đồng ý!  

             Mấy ngày nay Triệu Dật lúc nào cũng tập trung chú ý, tinh thần cũng có chút căng thẳng. Cho dù hắn có thẻ dự đoán chứng khoán, nhưng đó cũng chỉ là dự đoán. Ai biết được có sinh ra hiệu ứng cánh bướm gì đó không chứ, cho nên hắn phải liên tục tập trung chú ý. Bây giờ chuyện cũng đã làm xong, hiện tại cũng có hơi mệt mỏi.  

             "Được! Mấy ngày nay tôi phải luôn tập trung nên tinh thần cũng có hơi mệt mỏi. Có người mời khách rồi, cho nên đúng lúc thư giãn một chút. Hôm nay nghỉ ngơi, đêm mai rồi tính."  

             Ngụy Xuyên: Được rồi! Tối mai tôi sẽ thu xếp. Có muốn gọi thêm người đẹp đến ăn tối không?  

             Triệu Dật: Ăn một bữa cơm chỉ có chúng ta thôi. Nhân lúc không uống rượu, tôi sẽ nói việc tiếp theo cho mọi người nghe một chút. Tăng hai sẽ chỉ tập trung uống rượu.  

             Ngụy Xuyên: Vậy thì đến Hasa Palace đi!  

             Triệu Dật: Được! Ngày mai tôi sẽ không hẹn các cô ấy. Nếu có họ theo thì chơi không đã.  

             Lục Đào: Ha ha! Đúng vậy! Tất cả các mỹ nữ ở Hasa Palace đều rất OK. Cứ xem như là hưởng thụ dịch vụ đi, dịch vụ ở đây cũng là hàng đầu. Đây không phải là điều mà giữa những người yêu nhau có thể cảm nhận được.  

             Triệu Dật: Dù sao cũng là ăn của người giàu, tôi không cần trả tiền, cho nên tôi cũng không cảm thấy đau lòng!  

             Tôn Lượng: Được rồi! Vậy tối mai chúng ta uống một đêm thật vui vẻ. Sau đó sẽ ở lại đó qua đêm, không cần phải đi tới đi lui.  

             Triệu Dật: OK!  

             Đêm hôm đó, Đới Lương đã gửi lại toàn bộ tiền vào thẻ của mọi người. Đến lúc này, Tôn Lượng và những người khác đã hoàn toàn yên tâm.  

             Tôn Lượng kiếm lời được 24 triệu, Ngụy Xuyên lời được 12 triệu còn Lục Đào lời được 16 triệu. Đáng tiếc là Lục Đào phải chia 8 triệu tệ cho chú Hai của cậu ta, điều đó có nghĩa là hắn chỉ lời được 8 triệu. Nhưng cho dù là vậy, số tiền trong tay hắn cũng đã lên tới gần 12 triệu, mà trước đó hắn chỉ có vỏn vẹn một triệu!  

             Toàn bộ tiền của Triệu Dật cũng đã được gửi đến. Chu Lâm 250 nghìn, lời 200 nghìn, tổng cộng là 450 nghìn. Nhưng mà Triệu Dật không vội trả lại cho cậu ta, chỉ thông báo cho cậu ta một câu.  

             Triệu Dật: Nói với cậu một tiếng, giao dịch chứng khoán đã kết thúc, 250 nghìn của cậu bây giờ đã trở thành 450 nghìn rồi. Tôi sẽ chuyển 50 nghìn cho cậu trước, thường ngày đi hẹn hò cũng sẽ cần dùng đến. Đừng tiếc tiền, cần thứ gì thì mua cái đó. Anh em chúng ta sau này nhất định là người không thiếu tiền. Trần Vi là một cô gái tốt, hãy trân trọng nhiều hơn.  

             Triệu Dật chuyển lại 50 nghìn tệ.  

             Chu Lâm: Mẹ nó! Mới mấy ngày mà 250 nghìn đã thành 450 nghìn. Cậu thực sự đang cướp ngân hàng sao?  

             Triệu Dật: Làm sao tôi có thể cướp ngân hàng mà nhanh như vậy được chứ? Hơn nữa, làm sao có thể an toàn như tôi được.  

             Chu Lâm: (◠‿◠)b Trâu bò!  

             Triệu Dật: 400 nghìn tệ còn lại cũng sẽ được tính là một khoản đầu tư của cậu. Đợi tôi giao dịch xong đợt sóng này sẽ chuyển lại cho cậu. Đoán chừng sau này cậu cũng sẽ có vốn để khởi nghiệp rồi đó.  

             Chu Lâm: Không biết nói gì thêm. Cảm ơn người anh em.  

             Triệu Dật: Cậu và tôi mà còn khách sáo cái lông gà, dù sao cũng là nhân tiện mà thôi. Chờ thời tiết mát mẻ hơn, chúng ta hẹn nhau cùng đi du lịch đến suối nước nóng đi.  

             Chu Lâm: Được!  

             Triệu Dật lại chuyển tiền cho Quách Đông Lai và Lý Dương.  

             Số tiền 30 nghìn của Quách Đông Lai đã thành 54 nghìn, còn 20 nghìn của Lý Dương đã thành 36 nghìn.  

             “Đông Lai, Lý Dương! Nhận tiền!”  

             Hai người nhìn điện thoại, lập tức kinh ngạc.  

             Quách Đông Lai: Trong bốn ngày mà lời được 24 nghìn tệ sao? Lời được 80%?  

             Lý Dương cũng mở to mắt nhìn Triệu Dật đầy ngưỡng mộ.  

             Tốc độ kiếm tiền của Triệu Dật thật quá nhanh.  

             Lúc trước còn nghĩ Triệu Dật hẳn là con nhà giàu chỉ dựa vào gia đình. Nhưng bây giờ xem ra, năng lực của Triệu Dật đúng là siêu trâu bò, đúng không?