Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 267: Vậy thì lần sau phải đến sớm hơn một chút.”




Chương 267: Hạnh phúc cả đời.  

             “Chúng tôi ở đây này.”  

             Triệu Dật vừa mới dừng xe, đưa mắt nhìn xung quanh thì lập tức nghe được giọng nói của Diệp Thiến.  

             Triệu Dật quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Thiến ở cách đó không xa đang vẫy tay với hắn. Bên cạnh là Bạch Nguyệt đang mỉm cười.  

             Triệu Dật đi qua đó, cười nói: “Hai người các cô ngày thường cũng không thể tách rời nhau được hay sao?”  

             Bạch Nguyệt bĩu môi, trêu chọc nói: “Ai da! Đây là ghét bỏ tôi làm một cái bóng đèn hay sao? Thiến Thiến! Mình cảm giác mình nên biến mất khỏi chỗ này, bốc hơi khỏi nhân gian cho rồi.”  

             Khuôn mặt Diệp Thiến ửng đỏ, kéo tay Bạch Nguyệt: “Nói bậy gì đấy!”  

             Bạch Nguyệt cười khanh khách, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Triệu Dật: “Anh đẹp trai! Nếu anh cho tôi chút lợi ích gì đó thì tôi lập tức sẽ biến mất.”  

             Đương nhiên Triệu Dật sẽ không khoe khoang bản thân, hắn cười nói: “Tôi là một người nghèo hèn. Bạch Nguyệt! Cô muốn tìm lợi thì hẳn là nhầm người rồi. Cô vẫn nên bắt chẹt chị em tốt của cô đi thôi.”  

             Bạch Nguyệt bật cười đáp: “Bước xuống từ xe Ferrari 488 mà nói bản thân là kẻ nghèo sao?”  

             Vẻ mặt Triệu Dật nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Tôi đến được đây thì tiền xăng cũng là mượn của bạn cùng phòng. Tôi nói với bọn họ là tôi phải đi gặp mỹ nữ, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi. Nhưng mà xe tôi đã hết xăng rồi, khoảng cách đến hạnh phúc của tôi chỉ thiếu một can xăng, các cậu xem phải làm như thế nào đây? Sau đó bọn họ nói, làm anh em là cả đời, chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy tôi cô đơn, lập tức gom góp cho tôi mượn tiền đổ xăng…”  

             “Ha ha…”  

             Bạch Nguyệt bị lời nói của Triệu Dật chọc cho cười nghiêng ngả, hết sức vui vẻ. Diệp Thiến cố nhịn cười, khuôn mặt ửng đỏ.  

             Hạnh phúc cả đời sao?  

             Lời này rõ ràng là có ý riêng.  

             Đương nhiên Diệp Thiến biết Triệu Dật chỉ là nói đùa. Nhưng mà trong lời nói rõ ràng là cố ý thêm vào, lập tức khiến trong lòng cô có chút lo lắng.  

             Bạch Nguyệt đưa tay chọc chọc xương sườn Diệp Thiến: “Hạnh phúc cả đời đó nha!”  

             Diệp Thiến trở tay cào cô ấy một cái rồi nói: “Cậu cứ nói bậy.”  

             Hai cô gái hi hi ha ha đùa giỡn, Triệu Dật ở bên cạnh mỉm cười xem kịch, vẻ mặt thoải mái.  

             Cảnh đẹp như vậy cũng không thể thường thấy đâu nha.  

             Hai người nói đùa vài câu, Diệp Thiến lên tiếng ngăn cản hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”  

             Triệu Dật nhún vai: “Cô hỏi tôi? Tôi chỉ là khách thì làm sao biết được? Chẳng phải là cô sắp xếp lịch trình hay sao?”  

             Diệp Thiến ngay lập tức có chút sầu não.  

             Xem như là một sinh viên khoa vũ đạo, cũng như cô đã nói nếu không phải đi tập nhảy hay luyện múa thì cũng là luyện tập. Bạn đừng thấy cô ấy cầm điện thoại di động cả ngày như vậy, có lẽ cô không phải cùng người khác nói chuyện phiếm hay đang xem video gì đâu. Mà cô ấy đang xem các loại video dạy vũ đạo hoặc video của những chuyên gia vũ đạo khác. Từ đó học theo phong cách rồi đến phòng nhảy để luyện theo.  

             Cuộc sống sinh hoạt của cô trước đây rất đơn giản, còn không có xảy ra tình huống chung đụng với con trai, cho nên cô cũng không biết nên đi nơi nào.  

             Đây xem như là hẹn hò sao?  

             Cô có chút mơ mộng.  

             Bạch Nguyệt nhìn dáng vẻ buồn rầu của Diệp Thiến lập tức bật cười nói: “Bây giờ có lẽ hơi muộn, nếu không thì có thể đi dạo một vòng trên núi ngắm cảnh. Phong cảnh trên núi rất đẹp, chơi cũng rất vui. Rất nhiều bạn học tiếp đón bạn bè lần đầu tiên cũng đi lên núi một lần, có điều kiện thì ăn đặc sản của nông trại trên núi. Nếu không thì đưa Triệu Dật đi loanh quanh tham quan trường học chúng ta đi.”  

             Triệu Dật cười nói: “Xem ra tôi tới muộn rồi. Vậy thì lần sau phải đến sớm hơn một chút.”  

             Bạch Nguyệt cười nói: “Đúng vậy! Anh đến sớm một chút. Thiến Thiến sẽ dẫn anh đi một vòng hay leo núi gì đó. Thú vị biết bao! Yên tâm, tôi không làm bóng đèn đâu, các người muốn làm gì thì làm…”  

             Diệp Thiến đưa tay nắm cánh tay mềm mại của Bạch Nguyệt nói: “Lần sau cậu cũng phải đi cùng, cậu không chạy được đâu!”  

             Bạch Nguyệt cười ha ha nói: “Các cậu hẹn hò thì mình đi theo làm gì? Triệu Dật còn không phải ghét bỏ chết mình sao?  

             Diệp Thiến cau mày, hừ lạnh nói: “Hai cô gái xinh đẹp cùng với anh ấy đi dạo núi, có gì mà không vui cơ chứ? Nói không chừng trong lòng bây giờ đang cười trộm đấy.”  

             Triệu Dật bật cười: “Đúng vậy! Cũng là hoa khôi xinh đẹp của trường, tôi còn vui không hết đây.”  

             Nghe Triệu Dật khen hai người là hoa khôi, không chỉ Diệp Thiến mà cả Bạch Nguyệt đều cảm thấy vui vẻ.  

             Có cô gái nào mà không thích được con trai khen mình chứ?  

             Nhất là người con trai này còn là hình mẫu vô cùng hoàn hảo…  

             Diệp Thiến không nói gì. Dù Bạch Nguyệt chỉ là bạn thân không có tâm tư cướp đoạt gì, nhưng có ai thực sự thích bị biến thành vai phụ hoàn toàn không được chú ý, bị người ta ghét bỏ xem như bóng đèn cơ chứ?  

             Diệp Thiến tỏ vẻ mất tự nhiên, nói: “Còn một chút thời gian, hay là bọn tôi đưa anh đi loanh quanh trường học nhé!”