Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 205: "Anh Dật, anh rốt cuộc đã tỉnh!"




Chương 205: Cuối cùng đã kiếm được bao nhiêu?  

             " Được 41%! Haha, giàu rồi!"  

             Ngụy Xuyên hai mắt sáng lên hưng phấn nói, sắc mặt có chút đỏ bừng: "Ai có thể nói cho tôi biết lần này cuối cùng chúng ta kiếm được bao nhiêu không?"  

             Lục Đào chớp mắt: “Không có điện thoại di động, không có giấy bút, không thể tính được.  

             Triệu Dật không nhịn được cười đi tới két sắt, lấy điện thoại di động của mấy người ra. Sau đó đưa lại cho từng người.  

             Tài chính đã trả về, tất cả các tin tức cần được công bố đã được công bố. Vì vậy không cần phải lo lắng về bất kỳ thay đổi nào nữa.  

             Sau khi khởi động lại máy, Lục Đào cũng không kiểm tra tin nhắn chưa đọc trong hai ngày qua, mà bấm vào máy tính ngay lập tức.  

             "Tôi sẽ tính toán chút! Ngày đầu tiên đã giảm 15,5 điểm và 21 điểm vào ngày hôm sau. Như chúng ta đã tính qua là 33,2 điểm. Sau đó Triệu Dật bán tất cả chúng được 19 điểm. Tiền gốc của chúng ta tính là 1. Vậy thì hiện tại tiền gốc biến thành 1.332 ..."  

             "Ngày hôm sau đã tăng 4 điểm. Sau đó ngày thứ ba tăng 41%. Như vậy tổng mức tăng trong thời gian lần thứ hai phải là 4 * 41 (1-0,4). Đúng vậy, chính là 43,46 điểm, tức là 43,46 % ... "  

             "Sau đó, tiền gốc cuối cùng trở thành 1.332 * (1 0.4346). Kết quả là 1.9108 ..."  

             Lục Đào mở to mắt, khó có thể tin được nói: “Mẹ kiếp, lợi nhuận 91%!”  

             Tôn Lượng và Ngụy Xuyên cũng mở to hai mắt, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.  

             Mặc dù trước đó trong lòng đã ước lượng sơ bộ, nhưng sau khi tính toán thật sự, mọi người vẫn vô cùng kinh ngạc.  

             Trong ba ngày, số vốn đầu tư tăng gần gấp đôi!  

             Triệu Dật nhắc nhở: "Đúng vậy! Đại khái chính là nhiều như vậy, nhưng mà có chút chuyện tôi cũng phải nói với mọi người trước. Thị trường chứng khoán này khi mua bán trung gian sẽ có một số phí giao dịch. Còn có cả dòng tiền vào và ra cũng sẽ gây ra những phí tổn nhất định. Chắc là cũng không nhiều lắm. Ước chừng không vượt quá 2 điểm. Chi tiết tài khoản cụ thể sẽ do Đới Lương làm và gửi cho tôi. Tôi sẽ chuyển cho mọi người… ”  

             Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã biết. Nộp phí ra vào thị trường chứng khoán chính là để quốc gia kiếm tiền. Còn có dòng tiền vào và ra cũng sẽ gây ra những tổn thất nhất định, đây đều là những tổn thất bình thường.  

             Có bao nhiêu người đầu cơ vào cổ phiếu, cứ thích mua vào bán ra nhưng kết quả là chẳng kiếm được đồng nào, lại bị đánh thuế thành ra bị lỗ.  

             Nguỵ Xuyên mở to mắt, khó tin hỏi: "Cứ tính đơn giản là 90% đi! Vậy chẳng phải là anh Lượng kiếm được 9 triệu, anh Dật kiếm được gần 50 triệu, còn Lục Đào và tôi là 2,7 triệu..."  

             "Con m* nó!"  

             Ngụy Xuyên đột nhiên hét lớn khiến những người khác giật mình: "Anh Dật lúc trước nói có thể kiếm được 20%. Tôi ước tính có thể kiếm được 600.000 thì tôi sẽ đi mua xe. Bây giờ tôi đã kiếm được 2,7 triệu, trực tiếp đủ để mua một chiếc Aston Martin. Thậm chí nếu mua một chiếc Ferrari F8 thì cũng không cần tốn hơn bao nhiêu! "  

             Tôn Lượng cũng có chút cao hứng: "Tôi nghĩ chúng ta nên đi ăn mừng chứ?"  

             Triệu Dật xua tay: "Cảm ơn lời mời của anh! Bây giờ đã 4:00 sáng, ăn chút thịt nướng, uống thêm chút nước cầm hơi là được rồi. Rất xin lỗi, kiếm nhiều tiền như vậy rồi, nên tôi không muốn lãng phí sức lực, tôi muốn đi ngủ. Ngủ dậy rồi, tiền của mọi người sẽ vào tài khoản. Đến khi đó lại từ từ lãng phí, tôi cần nghỉ ngơi dưỡng sức để sau đó có thể hành hạ mọi người tiếp! "  

             Tôn Lượng không chút do dự nói: "Vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ thu xếp. Mời anh Dật cho chút thể diện nha!”  

             Ngụy Xuyên nhổ nước bọt nói: "Anh Lượng, anh cũng gọi anh Dật sao. Liêm sỉ của anh ở đâu!"  

             Tôn Lượng không chút do dự trả lời: "Tôi đưa cho cậu 10 triệu. Nếu cậu có thể giúp tôi kiếm được lời 9 triệu thì tôi cũng gọi cậu là anh Xuyên. Không, ba ngày kiếm 100.000 tôi cũng sẽ gọi cậu là anh Xuyên!”  

             Ngụy Xuyên sắc mặt xẹt qua: "Anh Lượng nói rất có lý. Anh Dật thật cường đại!"  

             Mọi người đùa giỡn một lúc rồi đi ngủ.  

             "Wow, tài khoản nhận rồi!"  

             Tiếng hét kinh ngạc của Ngụy Xuyên đánh thức Triệu Dật đang ngủ. Triệu Dật dụi dụi đôi mắt vẫn còn có chút chua xót nhìn thời gian. Mới 9:30 sáng, lập tức không biết cười hay khóc, cầm lấy cái gối bên cạnh đập qua.  

             "Kêu la cái quái gì vậy, mới 9:30!"  

             Ngụy Xuyên bị Triệu Dật đập cho một gối nhưng cũng không khó chịu chút nào, cười nói: "Người của công ty anh gửi tiền, đã đến rồi!"  

             Triệu Dật bĩu môi: "Đến thì đến! Cậu không buồn ngủ sao?"  

             Ngụy Xuyên hưng phấn nói: "Không ngủ được! Anh Dật, anh ngủ tiếp đi. Tôi đi qua phòng bọn họ tán gẫu."  

             "Tinh thần cậu thật tốt."  

             Triệu Dật lăn qua rồi lại nhắm mắt. Khi Triệu Dật mở mắt ra lần nữa đã là 11:30. Hắn lăn qua lăn lại từ trên giường rồi ngồi dậy vươn vai.  

             Làm việc và nghỉ ngơi đều bị rối tung lên hết rồi!  

             Đêm nay phải điều chỉnh lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi!  

             Triệu Dật đứng dậy, mở cửa một phòng khác ra, thấy cả ba người Tôn Lượng đều đã tỉnh. Tôn Lượng đang gọi điện, hai người còn lại đang nghịch điện thoại di động.  

             "Anh Dật, anh rốt cuộc đã tỉnh!"  

             Ngụy Xuyên nhảy dựng lên: "Anh Dật! Tôi thật sự bội phục anh. Chuyện lớn như vậy, kiếm được tiền nhiều như vậy mà anh lại giống như người không có chuyện gì. Quá thoải mái!"