Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 182: “Đã ngủ chưa?”




Chương 182: Tóc Còn Không Khô  

             “Ha ha, anh chỉ hỏi em nên mở một phòng hay hai phòng thôi mà, anh trêu em lúc nào chứ… Ha ha, đừng cắn, em là chó con à, động một tí lại cắn người...”  

             Triệu Dật không nhịn được cười, đưa tay chống đỡ lấy đầu của Liễu Vũ Phi không để cho cô cắn hắn. Thế nhưng, bây giờ đã không nhịn được cười to, cho nên đành cười lớn ha hả.  

             Liễu Vũ Phi thở phì phò lượn quanh nửa vòng, tiếp đó cô bỗng nhiên từ phía sau nhảy lên. Cô trực tiếp ôm chặt lưng Triệu Dật leo lên người hắn như một con gấu túi.  

             “Anh cố ý chọc em! Em phạt anh cõng em đi khách sạn!”  

             Triệu Dật cười nói: “Được! Có lẽ em nên đánh dấu thêm vào quyển sổ nhỏ thêm mấy nét. Đưa tay đây ra cầm hoa cho anh.”  

             Liễu Vũ Phi một tay ôm cổ Triệu Dật, một tay nhận lấy hoa. Về phần Triệu Dật, hắn vòng tay ôm lấy chân của cô, cõng cô đi về hướng khách sạn cách đó không xa.  

             Hồi trước hắn đã từng ở qua khách sạn này, bởi vậy hắn tương đối quen thuộc.  

             Liễu Vũ Phi ghé vào trên lưng Triệu Dật, ban đầu cô vẫn giữ khoảng cách, nhưng dần dần cô từ từ nằm xuống. Cô đem mặt mình tựa vào bờ vai vững chắc của Triệu Dật, trong đôi mắt rộn ràng một loại cảm giác gọi là hạnh phúc.  

             Từ lúc còn nhỏ Liễu Vũ Phi đã không có cha, cô là được mẹ một mình nuôi lớn. Kỳ thực, nội tâm cô có chút thiếu thốn cảm giác an toàn. May mà điều kiện gia đình quá tốt, cũng coi như đền bù không ít sự lo lắng cùng thiếu hụt trong tâm hồn của cô.  

             Triệu Dật là người đàn ông đầu tiên mà cô mở lòng tiếp xúc. Từ trên người Triệu Dật, cô cảm nhận được cảm giác được bảo vệ và yêu thương. Cảm giác êm đềm và bầu không khí này khác hoàn toàn với sự dịu dàng của mẹ cô.  

             Rốt cuộc thì đàn ông và phụ nữ vẫn có sự khác biệt.  

             Triệu Dật cõng Liễu Vũ Phi trên lưng, còn cô thì cầm một bó hoa tươi thật to, cả hai thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Nam đẹp trai, nữ xinh gái, làm không thiếu ánh mắt hâm mộ nhìn họ.  

             “Phải cõng em như này, anh có mệt hay không?”  

             Triệu Dật cười nói: “Em nhẹ như vậy, không mệt.”  

             Mặc dù Liễu Vũ Phi cao tới 1m68, nhưng mà trọng lượng của cô cũng chỉ tiếp cận 50 kg. Cân nặng này vẫn thuộc về dưới mức bình thường, may mắn điều đó cũng không ảnh hưởng đường cong trên cơ thể cô. Cái cần có đều có, không nên có cũng không có.  

             Khách sạn cách đó không xa. Rất nhanh Triệu Dật đã cõng Liễu Vũ Phi đến nơi.  

             Triệu Dật mở hai căn phòng, tiếp đó dắt tay Liễu Vũ Phi đi lên lầu.  

             Mở cửa phòng của Liễu Vũ Phi, Triệu Dật đi vào cắm bó hoa, tiếp đó hắn cười nói: “Đi dạo cả ngày cũng mệt thật, em nên đi tắm để thả lỏng cơ thể, anh cũng về phòng tắm cái đây.”  

             “Vâng!”  

             Liễu Vũ Phi cắn môi, khuôn mặt hơi đỏ nói: “Đợi lát nữa em sang phòng tìm anh.”  

             Tựa hồ lo lắng Triệu Dật hiểu lầm, cô lại nhanh chóng giải thích nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, em ngủ không được nên tìm anh để tâm sự.”  

             Triệu Dật cười nói: “Được thôi.”  

             Triệu Dật trở lại gian phòng của mình, ngâm nước tắm, thay đổi áo choàng tắm. Hắn mở Tivi rồi ngồi dựa ở trên giường, bắt đầu chơi điện thoại.  

             Trước tiên Triệu Dật gửi tin nhắn trong nhóm bạn chung ở ký túc xá.  

             Triệu Dật: “Ban nãy tôi uống rượu nên không có lái xe được. Hôm nay không trở lại được, mọi người không cần chờ tôi!”  

             Quách Đông Lai: “Ôi ôi ôi, đây là bắt lại người nào rồi? Là ai vậy?”  

             Triệu Dật: “Là Liễu Vũ Phi! Mấy người từng gặp rồi. Chỉ là đi chơi thôi, nếu thật là bắt lại thì tôi còn có thời gian nói chuyện với đám người các cậu sao?  

             Lục Đào: “Ai biết được! Chẳng may là câu chuyện 3 phút thì sao… Vậy thì đêm nay còn dài, không phải có rất nhiều thời gian để nói chuyện phiếm sao?”  

             Triệu Dật: “Cút! Một giờ còn không đủ, chẳng lẽ cậu là đang nói chính mình à?”  

             Lục Đào: “Chính tôi? Ha ha tôi được mệnh danh là Tiểu bá vương đấy cậu nên hiểu một chút chứ? Thôi cậu cứ tiếp tục chơi, tôi còn đang loạn chiến ở đại hạp cốc. Hướng Đông quá phế, làm loạn quá nhiều lần. Rõ ràng mọi chuyện đều đang thuận lợi, nhưng giờ đã biến thành bất lợi.”  

             Triệu Dật: “OK, ngày mai gặp lại.”  

             Không thấy Lý Dương xuất hiện. Triệu Dật nhìn qua đồng hồ, có lẽ bây giờ còn đang bận rộn chuyện của cửa hàng?  

    Bận rộn là tốt rồi, rất tốt, vậy là đang kiếm được tiền. Bất kể là Lý Dương hay nhân viên trong cửa hàng, có lợi nhuận thì mới có động lực.  

             Triệu Dật chơi điện thoại khoảng hai mươi phút thì nhận được tin nhắn của Liễu Vũ Phi.  

             Liễu Vũ Phi: “Đã ngủ chưa?”  

             Triệu Dật: “Đang chơi điện thoại, còn chưa có ngủ.”  

             Liễu Vũ Phi: “Em sang tìm anh.”  

             Triệu Dật: “Được”  

             Khoảng ba mươi giây sau, cửa phòng vang lên tiếng đập cửa, Triệu Dật đứng dậy đi ra mở cửa.  

             Liễu Vũ Phi mặc trên người áo choàng tắm và mang dép lê. Bắp chân trắng nõn của cô lộ ra, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.  

             Khuôn mặt Liễu Vũ Phi ửng đỏ: “Tóc em còn chưa khô, không thể ngủ......”  

             Triệu Dật cười nói: “Vậy thì vào đây xem Tivi. Tìm một bộ phim rồi chúng ta cùng xem, đến lúc hết phim là tóc cũng sẽ khô.”  

             Ánh mắt Liễu Vũ Phi sáng lên: “Đúng vậy! Vừa rồi như thế nào không đi rạp chiếu phim xem phim, em cũng quên mất...”  

             Triệu Dật cười ha ha một tiếng: “Hôm nay đi chơi cả ngày, em không mệt à? Anh biết rồi, cùng bạn trai đến rạp chiếu xem phim là một trong một trăm chuyện phải làm đúng chứ, chuyện lãng mạng như vậy nhất định phải có!”