Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 175: “Cậu sẽ cầm tay dạy mình hay sao?”




Chương 175: Cậu cầm tay dạy mình sao?  

             Khoảng thời gian trước, Liễu Vũ Phi rất bực Triệu Dật.  

             Bời vì hắn lúc nào cũng duy trì một chút khoảng cách với cô. Dù cô cố tiến tới, hắn vẫn không để cô đi vào trái tim hắn.  

             Có thể là giống như lo lắng của Triệu Dật, hắn sợ mọi người còn chưa trưởng thành chín chắn. Sau này tốt nghiệp đại học có thể sẽ không ở bên nhau, thế nhưng đây đâu phải là vấn đề chứ?  

             Sinh viên yêu đương không phải là chuyện rất bình thường hay sao?  

             Tốt nghiệp đại học xong, sinh viên yêu nhau nhất định phải ở cùng nhau, phải kết hôn với nhau hay sao?  

             Liễu Vũ Phi đương nhiên cũng hy vọng có thể ở cùng Triệu Dật cho đến già. Thế nhưng, cho dù về sau có thật sự xảy ra điều gì làm cho hai người không thể cùng một chỗ, cô chắc chắn sẽ không có bất kỳ hối hận gì trong quãng thời gian này.  

             Lúc nào Triệu Dật cũng suy nghĩ quá nhiều, tự dưng lo lắng những vấn đề không cần thiết.  

             Buồn lo vô cớ!  

             Hừ!  

             Nếu như Liễu Vũ Phi biết vừa rồi biết được hệ thống đánh giá cô cao điểm như vậy, cô nhất định sẽ tặng cho hệ thống một cái khen thưởng 5 sao!  

             Đúng là lo sợ không đâu!  

             Tất nhiên, nếu Liễu Vũ Phi biết được về phần thưởng ‘Chiết Hoa Thủ’, có lẽ cô sẽ đá cho hệ thống mấy phát.  

             Liễu Vũ Phi ăn xong bữa sáng Triệu Dật mang đến, tâm trạng cô lúc này vui vẻ hẳn lên, hài lòng khen: “Ăn ngon thật! Giá như mỗi ngày đều có thể ăn bữa sáng ngon như vậy.”  

             Triệu Dật cười cười : “Sau này mỗi lần mình tới đều sẽ mang cho cậu.”  

             Liễu Vũ Phi bắt đầu thu dọn mọi thứ, cuối cùng cô còn cầm khăn tay đi lau mặt bàn, bảo đảm không còn vết bẩn. Lau xong, cô mới đứng dậy nói: “Xong! Ăn vài cái bánh bao, mình cảm thấy trưa nay không cần ăn gì nữa.”  

             Triệu Dật cười nói: “Chúng ta có thể ăn muộn một chút, không cần phải vội. Lúc nào cảm thấy đói thì bọn mình đi ăn!”  

             “Vâng.”  

             Hai người đi đến bên kia đường để Liễu Vũ Phi vứt bỏ túi rác. Tiếp đó, cô nghiêng người hỏi lại: “Kế hoạch hôm nay là gì?”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Mình không có kế hoạch cụ thể, cậu muốn làm gì thì chúng ta sẽ làm.”  

             Liễu Vũ Phi nháy mắt mấy cái: “Vậy cậu cùng mình đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, có được không?”  

             Triệu Dật không chút do dự đáp ứng: “Không thành vấn đề! Mà hình như bên này không có khu mua sắm, chúng ta trở về nội thành được không?”  

             Liễu Vũ Phi gật đầu, bởi vì lời nói của Triệu Dật là sự thật.  

             Trong khuôn viên D của trường đại học Giang Châu chỉ toàn là trường đại học, một vài quán ăn và khu giải trí thì cũng có. Nhưng nếu muốn đi dạo phố mua sắm, cửa hàng có tên tuổi thì tương đối ít. Nếu muốn mua sắm thì quả thật không thích hợp.  

             “Được! Nếu chơi mệt thì mình có thể ở khách sạn. Dù sao mình cũng dự định hai ngày này tìm cậu đi chơi, cậu có bận rộn chuyện gì hay không?”  

             Triệu Dật lắc đầu: “Không có bận việc gì, có thể đi chơi thoải mái.”  

             Liễu Vũ Phi thấy Triệu Dật thoải mái đồng ý, tâm trạng lại càng thêm vui vẻ.  

             Cả hai ngồi vào xe rồi Triệu Dật lái xe đi tới Vũ Tông, đây trung tâm thương mại lớn nhất nội thành. Đây cũng là kiến trúc tiêu biểu của Giang Châu, đồng thời cũng là trung tâm kinh tế của khu vực.  

             Mấy tháng trước, Liễu Vũ Phi đã tặng cho Triệu Dật một khối Mặc ngọc có giá trị ít nhất 6 chữ số, hắn vẫn luôn nhớ kỹ việc đó. Nhân dịp này, hắn định tranh thủ đi mua sắm với cô, với lại hắn còn muốn chuẩn bị tặng cô một món quà giá trị.  

             Về phần tặng thứ gì?  

             Triệu Dật chưa nghĩ tới, cứ đi mua sắm trước đã. Có tiền trong ví thì sợ gì mua không được đồ?  

             “Cậu lái xe thật mượt, kỹ thuật điều khiển rất tốt đó nha.”  

             Lúc này, Liễu Vũ Phi đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh tài xế. Thấy Triệu Dật lái xe trên đường như cá gặp nước, thoải mái và linh hoạt khiến ánh mắt cô không khỏi lộ ra sự khâm phục.  

             Triệu Dật thuận miệng cười nói: “Xe thần mùa thu, tìm hiểu một chút đi chứ?”  

             “Cậu đúng là Vương Bà (nhân vật trong truyện Thủy Hử), còn bài đặt mèo khen mèo dài đuôi!”  

             Liễu Vũ Phi cười tủm tỉm, nói một câu đả kích Triệu Dật, cô chợt nói: “Đợi qua lễ Quốc Khánh mình chuẩn bị báo danh học lái xe...”  

             Triệu Dật sảng khoái nói: “Học lái xe sao? Được đó! Cậu không cần báo danh thi bằng lái xe số sàn làm gì, bây giờ phái nữ đều không sử dụng xe số sàn. Hơn nữa, xe số sàn hiện tại cũng đã ít sản xuất, cậu cứ trực tiếp báo danh thi bằng lái xe số tự động. Sau đó tìm một chỗ rộng rãi, mình sẽ làm lão tài xế dạy cho cậu, cam đoan trong thời gian ngắn sẽ giúp cậu có thể học được cách lái xe thuần thục. Đến lúc đó thì cậu có thể đi thi rồi.”  

             Ánh mắt Liễu Vũ Phi lập tức sáng lên: “Cậu sẽ cầm tay dạy mình hay sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Đúng thế! Mình là tay đua siêu hạng, dạy một người mới như cậu thì có vấn đề gì chứ! Hơn nữa, nói là tập lái xe nhưng cũng phải sờ được xe đã. Chỉ cần có xe thì cậu sẽ nhanh chóng tiến bộ. Nếu cậu đến trường tập lái thì còn phải xếp tổ, mà một chiếc xe lại có quá nhiều học viên, cậu có thể sờ qua tay lái được bao lâu chứ?”  

             Liễu Vũ Phi kích động nói: “Được, một lời đã định, đợi hết Quốc Khánh mình sẽ đi đăng ký. Đến lúc đó cậu phải dành thời gian cuối tuần để dạy cho mình đấy.”  

             Tất nhiên Liễu Vũ Phi muốn học lái xe, nhưng cô càng hạnh phúc hơn vì Triệu Dật nguyện ý cầm tay dạy cho cô!  

             Cô luôn muốn được ở cùng một chỗ với Triệu Dật, không cần biết là đang làm gì.  

             Cho dù Triệu Dật chỉ yên tĩnh đọc sách, cô vẫn cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh.