Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

Chương 172: Vậy mấy giờ thì cậu đến?”




Chương 172: Coi như là quy tắc ngầm, tôi cũng tin tưởng đây là chân ái  

             "Công việc đã xong, tôi không còn gì để nói. Cô gái nhỏ, cô chậm rãi chơi, tôi đi trước!”  

             Triệu Dật phát ra một câu, tiếp đó thì thoát khỏi phòng livestream.  

             Lúc này phòng livestream Phùng Tiếu Tiếu tụ tập hơn một triệu người. Dù sao phát hơn 1,200 tên lửa, giá trị thế này ai biết đều phải khiếp sợ. Mọi người chắc chắn đều phải đi quan sát một chút.  

             Nhìn thấy câu nói này của Triệu Dật, toàn bộ mọi người trong phòng livestream đều cảm thấy tan nát cõi lòng.  

             Cái gì thế này?  

             Xong chuyện là phủi áo ra đi, không cần danh tiếng sao?  

             “Vốn dĩ tôi cảm thấy mình vẫn là người có tiền, thế nhưng xem xong trận PK này. Đột nhiên tôi cảm thấy mình vẫn chỉ là một tên điểu ti không hơn không kém…”  

             “Điểu ti +1!”  

             ….  

             “Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào mới gọi là thần hào thực sự, quá thoải mái, khen thưởng xong thì đi ngay. Một giây cũng không cần lưu lại!”  

             “Cô gái nhỏ thành công nhất trong đời chính là một việc, đó là việc cô đã leo lên Nga Sơn nhìn mặt trời mọc, may mắn gặp được vị thần hào này.”  

             “Cô streamer này cuộc sống như ngã vào trong thung lũng thế nhưng bây giờ đã trực tiếp leo lên đỉnh núi. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ người trực tiếp ở Douyin đều biết. Ai dám nói Nữ hoàng luyện vẹt Phùng Tiếu Tiếu chỉ là hư danh, người khác thì cần giữ gìn mối quan hệ với các vị đại gia trên bảng khen thưởng. Thế nhưng cô căn bản không cần những thứ đó. Chỉ cần bảo hộ tốt một mình cao thủ sư huynh là được rồi!”  

             “Hơn 5 triệu tệ, coi như cô gái nhỏ có quy tắc ngầm đi nữa thì tôi cũng tin đây chính là yêu thương thật sự!”  

             “Cùng tin +1!”  

             Phùng Tiếu Tiếu lúc này cũng có một chút hoảng hốt. Nhìn thấy Triệu Dật thoát ra phòng phát sóng và offline, lúc này cô mới lấy lại một chút tinh thần. Hiện tại trực tiếp vẫn còn đang phát, cho nên cô cũng phải tiếp tục trực tiếp. Dù sao lúc  này đã có nhiều người xem như vậy, nếu không thể ở lại giao lưu thêm một chút thì đó mới thật sự là lãng phí ý tốt của Triệu Dật.  

             …  

             Triệu Dật bỏ xuống điện thoại, tâm tình thoải mái đi tắm rửa, tiếp đó thì trực tiếp nằm trên giường đi ngủ.  

             Hôm nay bay một quãng đường xa, buổi tối còn ăn lẩu và uống rượu, thân thể có chút mệt mỏi.  

             Tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, Triệu Dật một lần nữa như được bơm đầy máu sống lại.  

             Thể chất cơ thể 92 điểm, cộng thêm sức trẻ. Không có gì mà một giấc ngủ không thể giải quyết được!  

             Triệu Dật ở trên giường tựa đầu trên gối, cầm lên điện thoại di động đọc tin nhắn.  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Đã ngủ chưa?”  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Hôm nay cám ơn anh, kỳ nghỉ Quốc Khánh anh có trở về Thiên Phủ không. Nếu mà không có trở về, có thể rút ra một ngày cho tôi có được không?”  

             Triệu Dật: “Tối hôm qua đi đường quá mệt mỏi, cho nên trực tiếp  ngủ mất, không có trả lời tin nhắn.  

             Triệu Dật: Quốc Khánh không có về Thiên Phủ, vẫn ở lại đây. Đồng ý! Tôi trước tiên phải xử lý một số chuyện, cô không phải đang được đề cử sao, cố gắng trực tiếp cho tốt. Chờ xong ba ngày này, chọn một ngày bất kỳ là được.”  

             Triệu Dật vừa trả lời tin nhắn xong. Phùng Tiếu Tiếu lập tức phản hồi lại.  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Được… tôi hiện tại hoàn toàn giống như đang nằm mơ giữa ban ngày, cảm giác như chính mình vẫn còn chưa tỉnh lại…”  

             Triệu Dật: “Đây là mộng đẹp, không cần tỉnh lại, có thể tiếp tục mộng.”  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Được, tôi nghe lời anh.”  

             Triệu Dật: “Trời còn sớm, cô ngủ tiếp đi tôi đi rửa mặt.”  

             Phùng Tiếu Tiếu: “Được, bái bai.”  

             Triệu Dật tiếp tục trả lời tin nhắn của Liễu Vũ Phi.  

             Liễu Vũ Phi: “Trở lại chưa? Quốc Khánh sắp xếp thế nào?”  

             Triệu Dật: “Đã chuẩn bị kỹ càng để tiếp giá rồi!”  

             Bỏ xuống điện thoại, Triệu Dật lập tức đi rửa mặt. Lúc rửa mặt đi ra, Lý Dương lúc này cũng đã rời giường.  

             Hôm nay cửa hàng thức ăn nhanh mở cửa, đương nhiên Lý Dương sẽ phải bận rộn.  

             Triệu Dật rửa mặt xong, thuận miệng hỏi: “Mấy người các cậu, có ai muốn cùng đi ăn sáng không?”  

             Trên giường đưa ra hai cánh tay.  

             “Một lồng bánh bao  thịt, một ly sữa đậu nành, cảm ơn.”  

             “Một lồng bánh bao thịt kèm trứng muối, một ly sữa đậu nành, cảm ơn.”  

             Triệu Dật làm ra vẻ tức giận nói: “CMN! Một ngày mới bắt đầu, mới sáng sớm các cậu định ngủ như thế sao, các cậu có xứng đáng với thời gian quý báu và tốt đẹp này sao?”  

             Lục Đào ở trên giường miễn cưỡng vặn vẹo cái đầu, nói: “Cậu dậy sớm như vậy, tôi cá một trăm tệ là cậu muốn đi ra ngoài cùng em gái hẹn hò. Bằng không, làm gì đến lượt cậu đứng đây dạy đời chúng tôi, lúc đó không chừng người dậy trễ nhất chính là cậu đấy…”  

             “CMN! Bị cậu xem thấu rồi!”  

             Triệu Dật mỉm cười nói: “Được! Anh hôm nay muốn đi chơi, cũng không cùng các người so đo, chờ đi!”  

             Triệu Dật cùng Lý Dương ở cửa hàng bánh bao ăn bánh, lúc này nhận Liễu Vũ Phi gửi tin nhắn đến.  

             Liễu Vũ Phi: “Được! Vậy mấy giờ thì cậu đến?”  

             Triệu Dật tiện tay chụp cái bánh bao cùng bát dưa muối, sau đó gửi ảnh chụp qua cho cô.  

             Triệu Dật: “Đang ăn sáng đây, ăn xong sẽ xuất phát, chắc khoảng 10 giờ sẽ đến.”  

             Liễu Vũ Phi: “A, bánh bao sao! Ăn có ngon không?”  

             Triệu Dật: “Ăn ngon! Hơn nữa nhà này dưa chua ăn rất sướng miệng, không mặn mà rất giòn, ăn rất ngon đó. Mình tới đây ăn chính là vì dưa chua ở đây…”  

             Liễu Vũ Phi: “Vậy mang qua cho mình một lòng đi, mình muốn ăn bánh bao thịt, còn có dưa chua nữa, đừng quên đó!”  

             Triệu Dật: “Được! Chờ xem.”  

             Liễu Vũ Phi: “Vậy cậu cứ ăn trước, mình ngủ thêm một chút. Tối hôm qua đọc sách có hơi trễ.”  

             Triệu Dật: “Được!”