Chương 160: Nhiệm vụ ban thưởng: Thẻ may mắn
Buổi cơm trưa hôm nay được tổ chức trong một nhà hàng, có hai vợ chồng Đặng Lâm cùng cả nhà Tần hải, xem như hôm nay ăn một buổi tiệc tiễn Triệu Dật.
Lúc Triệu Dật đi vào phòng ăn, lập tức nghe được trong phòng tiếng cười của Đặng Lâm vừa to lại hưng phấn.
Triệu Dật đẩy cửa vào phòng, cười nói: “Từ xa đã nghe được tiếng cười của anh Đặng, có chuyện tốt gì sao?”
Đặng Lâm nhìn Triệu Dật, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn đứng lên kéo tay Triệu Dật lại với vẻ mặt đầy kích động nói: “Người anh em, viên thuốc kia thật sự quá thần!”
Triệu Dật hơi sững sờ, lập tức lấy lại tinh thần. Trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ, nói: “Chị dâu… có rồi sao?”
Hiện tại khoảng thời gian Triệu Dật sử dụng tấm thẻ mang thai đối với Phương Nguyệt cũng đã hơn mười ngày. Dựa theo ngày thụ thai có thể suy tính, lúc này cũng đã thụ thai thành công và cũng có thể kiểm tra được.
Vẻ mặt Đặng Lâm tràn đầy hưng phấn lôi kéo Triệu Dật ngồi ở bên cạnh hắn, hắn nói: “Có rồi! Sáng hôm nay chúng tôi đi dạo phố, muốn mua một chút lễ vật. Trùng hợp đi qua một cái bệnh viện, chúng tôi suy nghĩ một chút lập tức quyết định rút máu kiểm tra một lát…”
Phương nguyệt ngồi ở bên cạnh Đặng Lâm, vẻ mặt mặc dù có chút ngượng ngùng, thế nhưng càng nhiều hơn mấy phần vui vẻ cùng hạnh phúc.
Cô nhìn về phía Triệu Dật trong ánh mắt cũng tràn đầy niềm cảm kích, cô nói: “Tiểu Dật! Việc này thật đúng là quá cảm tạ cậu, cậu giúp vợ chồng chúng tôi ân tình lớn thế này, tôi không biết phải làm sao để cảm ơn cậu…”
Đặng Lâm vỗ vỗ Triệu Dật bả vai, nói: “Lão đệ, không cần nói nhiều. Từ hôm nay trở đi cậu chính là anh em tốt của tôi!”
Triệu Dật cười nói: “Ha ha, chúc mừng chúc mừng! Anh Đặng cùng chị dâu lần này chuyện trong lòng đã được giải quyết, đây đúng là chuyện vui lớn!”
Tần Hải cùng Đặng Lâm là quan hệ bạn bè cực kỳ thân thiết, hắn cũng cảm thấy vui cho Đặng Lâm, hắn nói: “Lão Đặng! Xem ra Tiểu Triệu là quý nhân của anh em chúng ta, hắn giúp hai người có thể mang thai, lại giúp tôi cứu Lạc Lạc…”
Tần Băng Lạc ánh mắt kinh ngạc nhìn Triệu Dật, hai vợ chồng Đặng Lâm không có con việc này cô cũng biết. Còn biết bọn họ vì việc này mà đi không biết bao nhiêu bệnh viện, gặp không ít chuyên gia. Thế nhưng là chuyên gia đều không giải quyết được vấn đề, vậy mà lại được Triệu Dật giải quyết.
Đặng Lâm hôm nay tâm tình rất là vui vẻ, có lẽ hơn 10 năm nay đây chính là ngày hắn vui vẻ nhất.
“Đúng vậy! Nếu như không phải ngày đó ở câu lạc bộ đua ngựa cùng cậu ấy so tài mà quen biết thì cũng không có ngày hôm nay…”
Triệu Dật khách sáo hai câu, tiếp đó lập tức nghe được trong đầu thanh âm nhắc nhở.
“Ký chủ sử dụng thẻ mang thai, trợ giúp vợ chồng Đặng Lâm hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, ban thưởng ‘thẻ may mắn’ 01 cái.”
“Ghi chú 1: Kích hoạt thẻ may mắn, nhân vật bị khóa sẽ được ‘Trời ban hồng phúc’ kéo dài hiệu quả trong 24 giờ.”
Thẻ may mắn?
Cái thẻ này so với lúc trước mình rút được thẻ xui xẻo, hiệu quả đúng là tương phản quá nhiều!
Thẻ xui xẻo khiến cho người ta gặp số con rệp, thẻ may mắn thì để cho người ta gặp may mắn. Lúc trước Tiền Bưu bị mình kích hoạt thẻ xui xẻo, có thể nói là cả cuộc đời coi như xong. Cái này nếu kích hoạt thẻ may mắn lên người, không biết sẽ may mắn như thế nào đây?
Đi đường nhặt được tiền?
Mua vé số trúng giải thưởng lớn?
Mặc dù Triệu Dật không xác định đến cùng là sẽ phát sinh ra chuyện gì, nhưng mà nhất định đây sẽ là một thứ rất hữu dụng.
Trước tiên lưu lại đã.
Tiệc rượu bắt đầu, chủ đề của mọi người tất nhiên đều không rời khỏi trên ngời Triệu Dật, một bữa cơm ăn xong tất cả mọi người đều vui vẻ.
Tiệc rượu nhanh chóng kết thúc, Tần Hải cười híp mắt hỏi: “Tiểu Triệu! Tôi nghe nói Lạc Lạc chuẩn bị đem con ngựa mua ở New Zealand chuyển đến Giang Châu, còn định mời cậu giúp thuần phục ngựa. Việc này có lẽ phải làm phiền cậu hao tâm tổn trí một chút…”
A.. việc này Tần Hải đều biết?
“Chú Tần khách sáo rồi! Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, lúc trước cháu có mua một con ngựa số 28 ở câu lạc bộ, cộng thêm con ngựa số 168 này cũng đều gửi ở câu lạc bộ. Đương nhiên cũng sẽ qua đó để xem bọn chúng, cho nên không tồn tại chút phiền phức nào.”
Ở bên cạnh Đặng Lâm cùng Phương Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có mấy phần ẩn ý.
Tần Băng Lạc đem ngựa vận chuyển đến Giang Châu, để cho Triệu Dật hỗ trợ thuần phục ngựa?
Việc này bên trong chắc chắn là có nội tình nha!
Triệu Dật huấn luyện thú chính xác là rất lợi hại, thế nhưng là ở Thượng Hải cũng có những người thuần phục ngựa ưu tú. Hơn nữa con ngựa số 369 tính cách rất dịu dàng ngoan ngoãn, bản thân nó chính là một con ngựa tốt, cơ bản không tồn tại cái vấn đề khó thuần phục. Chủ yếu là Tần Băng Lạc sẽ thường xuyên chạy đến Giang Châu?
Đây rốt cuộc là đi thuần phục ngựa, hay là đi tìm người?
Việc này xem ra vẫn có hy vọng.
Đặng Lâm đương nhiên là hy vọng việc này có thể thành công, hắn cùng Tần Hải sắp hai mươi năm làm bạn bè. Tần Băng Lạc cũng coi như là hắn nhìn cô lớn lên, có thể cùng Triệu Dật ở chung dĩ nhiên là một chuyện tốt.
Tần Băng Lạc chủ động nói muốn đi tới Giang Châu, ý tứ này đã không cần nói thì cũng biết, chỉ là không biết trong lòng Triệu Dật nghĩ như thế nào.
Chàng trai bình thường có thể khiến Tần Băng Lạc ưa thích, chỉ sợ sớm đã mừng rỡ không thôi. Thế nhưng là trên người Triệu Dật lại không có bất cứ biểu hiện gì, không gấp cũng không mừng rỡ. Thật giống như là bạn bè bình thường hỗ trợ nhau.
Cũng có thể là người lão đệ trẻ tuổi này của mình, có sắc, có tiền, còn có năng lực. Hắn không phải là một người bình thường, tính cách cũng tuyệt đối cũng không tầm thường, không thể lấy người thường mà so sánh với hắn được.