Trình Tiêu nhe răng trợn mắt: “Làm đàng hoàng không được hay sao, tại sao cứ phải gấp gáp như vậy làm gì!”Trùng hợp ngay lúc này, Trịnh Diêu ráp xong thanh gỗ cuối cùng, sau đó trải một lớp lá chuối dày đã được chuẩn bị sẵn lên nóc nhà, còn tiện tay dùng mấy tảng đá để dằn lại.
Trịnh Diêu vẫn thấy chưa đủ, cuối cùng trực tiếp bó mấy cọc gỗ và phần nóc nhà chặt lại với nhau, cùng cột vào tảng đá lớn chắn gió.
Hừm…Bận bịu một lúc lâu, trời cũng đã sẩm tối rồi.
Lúc này, Trịnh Diêu nói ra một câu khiến cho tất cả mọi người cảm thấy khó hiểu ——“Bây giờ không cần phải lo về cơn mưa lớn tối nay nữa rồi.
”Vốn dĩ, cô còn tính nung một ít mái ngói, lại dùng đá để xây nhà, làm một căn nhà ngói.
Nhưng nào ngờ thời gian có hạn, chỉ đành làm tạm một căn nhà gỗ như vậy trước.
“Dùng đỡ vậy.
” Trịnh Diêu nhỏ giọng nói thầm.
Nhìn cô gái lộ ra vẻ mặt không hài lòng, lại nhìn căn nhà gỗ không hề kém cỏi, có thể sánh ngang với nhà nghỉ phép, cư dân mạng không khỏi trầm tư.
Về phần Trình Tiêu, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lại kiểm tra dự báo thời tiết, sau đó bĩu môi.
Hôm nay sao có thể mưa? Lại còn mưa to?Lừa ma à.
Trình Tiêu hoàn toàn không tin lời nói của Trịnh Diêu.
Loại thời tiết này, trời mưa mới là không bình thường, hơn nữa còn nói là mưa to, là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Đừng nói là cậu, ngay cả khán giả cũng không ai để tâm đến lời này.
Chỉ cảm thấy Trịnh Diêu tuỳ tiện nói mà thôi.
Trình Tiêu lảng vảng xung quanh suốt cả buổi trưa, vất vả lắm mới nhặt được một trái dừa, bề ngoài nhìn vẫn ngon nghẻ nhưng bên trong đã hư thối, nước dừa bên trong chua lòm vàng khè.
Hại Trình Tiêu mất sức chín trâu hai hổ mới rửa sạch mùi nước dừa ôi thiu trên tay.
May mắn là bọn họ có tài nguyên nước ngọt phong phú trong tay, nếu không sẽ không thể nào đáp ứng được hành động xa xỉ này của cậu.
Ăn không ngồi rồi chờ tới chạng vạng, Trình Tiêu lại khui đồ hộp ra để ăn cơm như mọi ngày.
Nếu là trước kia, Trình Tiêu sẽ vui vẻ ăn rất ngon miệng, nhưng không biết vì sao, cậu bỗng dưng cảm thấy đồ hộp trong tay không có mùi vị gì.
Trình Tiêu nghĩ đến nghêu sò ốc hến mà Trịnh Diêu bắt được, lại nhớ đến con cua, con hàu mà Trịnh Diêu bắt.
Đồ ăn trong miệng cũng không còn ngon nữa.
Thức ăn đóng hộp, nhất là loại đồ hộp chuyên dụng cho khi đi cắm trại, đương nhiên sẽ không ngon bằng đồ tươi sống.
Phàm là con người, cái gì càng thiếu thì càng muốn có được.
Mãi cho đến buổi tối, khi đi ngủ, Trình Tiêu vẫn đau đáu nhớ thương con cua.
“Một con cua lớn như vậy… Một người ăn hẳn là không hết đâu?”.