Từ trước đến nay, Trịnh Diêu là loại người cầm được buông được, không có chút lưu luyến nào dành cho công pháp cũ.
Chỉ trong chốc lát, cô đã tìm được mục tiêu mới ——Một cuộn sách thẻ tre không có tên mà cô chiếm được từ bảo khố của hoàng cung Ngô quốc.
Dựa theo phân tích của Cục Thư Văn của Thiết Ưng Vệ, nội dung trong sách thẻ tre này có tác dụng tẩy tủy dịch cốt, nói đơn giản là ban đầu không thấy rõ tác dụng, nhưng càng về sau sẽ càng lợi hại, hợp với những người có tư chất cực kém, có khả năng nghịch chuyển càn khôn.
Sau khi tu luyện công pháp này, gân cốt toàn thân sẽ thay đổi theo nội lực thâm sâu thế nào, cuối cùng sẽ đạt đến mức độ hoàn hảo.
Có điều, công pháp này, tuy dễ nhập môn, nhưng muốn luyện đến mức thâm sâu thì rất khó.
Rất nhiều người tu luyện cả đời cũng chỉ đạt đến mức bình thường mà thôi.
Nhưng đối với Trịnh Diêu mà nói, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, cho nên tuy rằng hai bộ công pháp khác nhau rất nhiều, Trịnh Diêu vẫn bắt đầu một cách thuận lợi suôn sẻ.
Đầu xuôi đuôi lọt, quả không sai.
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở và nhảy từ trên tảng đá ngầm xuống, Trịnh Diêu một công đôi việc, vừa vận chuyển công pháp trong cơ thể, vừa bổ một trái dừa khác, ăn sáng bằng phần thịt thỏ nướng còn thừa từ tối hôm qua.
Mùa này đúng là mùa sinh vật biển dồi dào nhất, cực kỳ hợp cho việc ra biển bắt hải sản.
Sau một đêm thuỷ triều dâng lên rồi hạ xuống, trên bãi biển xuất hiện rất nhiều sinh vật biển mắc cạn.
Về cơ bản, Trịnh Diêu chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái là đã biết những cái lỗ trên bãi cát chứa những sinh vật nào.
Hơn nữa, cô còn rất tinh mắt, chú ý đến những dấu vết nhỏ trên bãi biển, cho nên một khi đã xác định mục tiêu thì đều một phát bắt trúng, chưa từng thất bại.
“… Thật sự không ngờ tới, giờ phút này tôi lại ngồi đây xem người ta livestream bắt hải sản.
”Ừmmm… Cảm giác rất mâu thuẫn.
Thậm chí, Trịnh Diêu còn bắt được một con cua to bự từ trong khe hở của tảng đá ngầm.
“Phụt ——” Đạo diễn vừa mới ngủ dậy, còn đang bận đánh răng, suýt chút nữa sặc một ngụm nước.
“Gian lận, nhất định là gian lận đúng không?!”“Tổ tiết mục chó má dám nói đây là tả thực? Đây sao có thể là tả thực!”Đạo diễn oan ức muốn chết.
Trong nháy mắt đó, ông thực sự hoài nghi có phải có người âm thầm trợ giúp cô ta hay không.
Nhưng sao có thể có chuyện này được? Tất cả mọi người đều cách xa hòn đảo này ít nhất hai mươi mét!Sau khi ngủ dậy, đạo diễn cảm thấy có khổ không nói nên lời.
Mặc kệ cư dân mạng mắng chửi hăng say đến thế nào, nhưng hiệu quả chình ình ra đó, lượt xem càng lúc càng tăng.
Ngay lúc cao trào khi mọi người đang xem đến mê mẩn, Trịnh Diêu bỗng nhiên dừng lại, sau đó cầm chiến lợi phẩm rồi… đi mất.
Loại cảm giác đang thoải mái thì bỗng dưng bị cắt ngang, phải trải qua rồi mới biết khó chịu đến thế nào.
“…… Sao cô không bắt tiếp đi!!!”.