”Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng…”
Lương Huân Thần cầm điện thoại di động, rất rõ ràng hắn bị Uông Mộc Nhan ngắt điện thoại.
Đoàn Đoàn vây quanh hắn như là vệ tinh nhỏ vậy: “Ba lớn ơi, chắc là ba Nhan Nhan hông ở nhà rồi.”
“Cậu ta…” Ánh mắt Lương Huân Thần rơi vào chiếc đồng hồ thông minh [1] nơi cổ tay của anh bạn nhỏ Đoàn Đoàn, hắn ngồi xổm xuống, sờ đầu bé con, nhỏ giọng nói, “Bé Đoàn Đoàn nhà ta cho ba mượn điện thoại được không? Con nhớ ba mà, đi tìm ba thôi.”
Bé Đoàn Đoàn siết chặt bàn tay, nghiêm mặt nói: “Được ạ!”
Điện thoại của bé con rất nhanh được truyền đến đầu dây bên ba Nhan Nhan.
Uông Mộc Nhan như thường lệ chuẩn bị ngắt máy, ngón tay đã đặt trên màn hình, chợt thấy tên người gọi đến mới khẩn trương cầm máy đứng lên, nhìn người trước mặt ra hiệu.
“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã.”
Người kia gật đầu, ra hiệu: “Xin cứ tự nhiên.”
Uông Mộc Nhan đứng lên, cầm điện thoại đi ra cạnh cửa sổ.
“A lô…”
———
“Ba phải không ạ?”
Đoàn Đoàn lúng túng nhìn mặt ba lớn đang ngồi xổm trước mặt mình, ậm ừ.
“Sao vậy nè?” Uông Mộc Nhan cư xử với Đoàn Đoàn dịu dàng hơn với Lương Huân Thần nhiều, “Đoàn Đoàn có chuyện gì nè?”
“Đoàn Đoàn…” Đoàn Đoàn nhăn chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, nói về phía đồng hồ đeo tay càng lớn tiếng, “Đoàn Đoàn nhớ ba lắm!”
Lương Huân Thần đưa ngón tay cái với bé con, sốt ruột cầm bút vẽ lên tờ giấy.
【Hỏi ba đang ở đâu?】
Anh bạn nhỏ Đoàn Đoàn mém chút khóc thành tiếng.
Bé còn chưa biết nhiều chữ như vậy đâu.
——-
“Đoàn Đoàn?” Uông Mộc Nhan thấy lạ, “Sao lại im lặng rồi.”
“Con…” Đoàn Đoàn gấp lắm luôn rồi, dứt khoát nói ra tiếng lòng mình, “Ba đang ở đâu ạ? Đoàn Đoàn muốn gặp ba lắm.”
“Ba ở…”
Lương Huân Thần nín thở lắng nghe thanh âm đầu dây bên kia, nào ngờ Uông Mộc Nhan lại dừng lại.
“Ba sẽ về nhà ngay. Đoàn Đoàn bảo cậu đưa con về nhà đi nhé, về nhà sẽ gặp.”
“Nhưng mà…”
“Giờ ba đang bận việc ở chỗ này, chờ ba về nhà, ngoan!” Uông Mộc Nhan hôn vào màn hình rồi ngắt điện thoại.
Đoàn Đoàn ủ rũ, toàn thân như quả bóng nhỏ bị xì hơi.
Bé làm điệu bộ đáng thương nhìn về phía ba lớn.
“Đoàn Đoàn vẫn chưa biết ba đang ở đâu hết.”
“Không sao.” Lương Huân Thần sờ vào bé con mềm mại này, “Ba lớn biết, chúng ta đi tìm ba đi.
Hắn vừa nghe thấy bên đầu dây Uông Mộc Nhan truyền tới tiếng đồng hồ báo giờ ở quảng trường. Gần quảng trường kia là một bệnh viện hạng A của thành phố.
Trung tâm tiêu trừ ký hiệu nổi tiếng.
———
“Xin lỗi, vừa rồi là con tôi gọi, làm chậm trễ bác sĩ Đào rồi.”
“Không sao.” Trước mặt cậu là vị bác sĩ đeo khẩu trang che kín mặt mũi, để lộ ánh mắt cong cong, anh nhẹ giọng cười, nói: “Tôi cũng là phụ huynh, tôi hiểu được. Uông tiên sinh lần này tới là vì nhờ tư vấn về kỹ thuật tiêu trừ ký hiệu đúng không?”
Uông Mộc Nhan khảy vào đầu ngón tay đang tê dại.
“Đúng vậy.”
———
[1] Nguyên văn “电话手表”: Bản qt nó dịch là “điện thoại dạng đồng hồ đeo tay”, mình tra gg thì ra đồng hồ thông minh nên để vậy nha. Tại mình không rành về đồng hồ lắm ý.