Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối

Chương 17: Hôm nay tiểu nói dối nổi giận thật rồi




”Ba ơi!” Tiểu Đoàn Đoàn ngồi ghế thiếu nhi ở sau uốn qua ẹo lại, không chịu ngồi yên, tinh thần bé phấn chấn như một mặt trời nhỏ tinh nghịch, một chút cũng không chịu ngồi yên.

“Lại làm sao.” Uông Mộc nhan nhìn qua kính chiếu hậu, tính tình nhẫn nại nói, “Đừng có loạn, ba đang lái xe, không an toàn.”

“Ba lớn về nhà rồi ạ? Ba lớn đang ở nhà ạ? Là thật sao? Có thật không ạ?” Bạn nhỏ Đoàn Đoàn múa tay múa chân, vui vẻ cũng viết rõ lên mặt, hồi lâu lại làm bộ mặt ỉu xìu ngồi dậy, “Ba nói thật, không có gạt Đoàn Đoàn chứ ạ?”

“Ba rảnh rỗi không có gì làm đi gạt con hả? Ba đâu có bệnh.” Lòng Uông Mộc Nhan buồn bực, trả lời một câu, dọa Đoàn Đoàn giật mình, ngồi co ro ở sau không dám hỏi nữa.

“Ba…” Uông Mộc Nhan vừa buông lời thì cảm thấy không ổn lắm, chẳng qua chính cậu cũng đang rất khó xử, không biết giải thích thế nào.

Cậu tính khí thất thường, đôi khi giọng mất kiềm chế, cũng sẽ vô ý thức hù dọa bé con Đoàn Đoàn, nhưng là khi đó, còn có Lương Huân Thần ở giữa hai người họ, hai bên sẽ được dỗ dành.

Bây giờ, Alpha của cậu không nhớ cậu, cũng không quan tâm đến việc hai cha con bọn họ cãi cọ thế nào.

Uông Mộc Nhan lái xe vào đường đồi, trước mặt có cái hố siêu to khổng lồ cũng không để ý tới, xe liền lắc lư mạnh.

“Ba!” Bé con Đoàn khóc nấc, bị dọa sợ, “Đoàn Đoàn sai rồi, Đoàn Đoàn không nên làm ba tức giận! Ba hãy lái xe thật tốt, ba không thể xảy ra chuyện!”

Ba không thể xảy ra chuyện.

Lời của bé con Đoàn Đoàn giống như kim sắt mà đâm vào lòng Uông Mộc Nhan, cậu đau đến không thở được, nước mắt rơi xuống, tầm mắt dần mơ hồ.

Đoàn Đoàn mới ba tuổi, khoảng thời gian này cậu một lòng chăm sóc Lương Huân Thần, không rảnh để ý đến đứa trẻ, chỉ có thể ném Đoàn Đoàn cho cha mẹ với anh trai chăm sóc, có trời mới biết bé con nhà cậu, có phải mỗi tối đều lén khóc thút thít, sợ mình không có ba, sợ mình là đứa trẻ không ai cần.

Lòng Uông Mộc Nhan dâng lên chua xót, cậu cố nén run rẩy, ngừng xe ở chỗ đậu ven đường, từ buồng lái đi đến ghế ngồi hàng sau ôm lấy bé con của mình.

“Ba xin lỗi Đoàn Đoàn, là ba sai…” Uông Mộc Nhan vỗ về cái lưng mềm nhũn của đứa trẻ, an ủi Đoàn Đoàn cũng như tự an ủi chính mình, “Đoàn Đoàn không có sai, Đoàn Đoàn là bạn nhỏ ngoan nhất, ba thích Đoàn Đoàn nhất.”

Bé con của cậu so với người lớn là cậu còn hiểu chuyện hơn, trẻ con vô tội, lỗi là do cậu mềm lòng, khi ấy chỉ vì bị Lương Huân Thần thuyết phục, mới sinh ra thành phẩm nói dối, tựa như chính cậu không thoát đươc tội chứng. [1]

Ngàn sai vạn sai, tất cả đều là do Uông Mộc Nhan sai.

“Em không muốn đứa bé này.”

Năm đó chính Uông Mộc Nhan đã nói với Alpha của mình như vậy.

Khi đó bọn họ vừa mới từ bệnh viện kiểm tra về, nhận được kết quả xét nghiệm, Lương Huân Thần hạnh phúc như đang ở trên mây, liên tục mơ mộng về bé con của bọn họ nên lấy tên gì.

“Sao vậy?” Lương Huân Thần ôm lấy bả vai hơi run của cậu, “Bé con của chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu. Mầm hoa đã ở trong bụng em bén rễ, em không mong gặp một chút ư?”

“Em…” Uông Mộc Nhan nắm chặt bàn tay, cậu không biết nên nói thế nào cho Alpha của mình, cậu không dám có con, bởi vì cậu lo lắng nếu như có một ngày lời nói dối của mình bị vạch trần, cuộc hôn nhân của cậu với Lương Huân Thần sẽ chấm dứt, đứa con vô tội của bọn họ sẽ trở thành người bị hại lớn nhất, nhưng đây chỉ điều cậu đang đắn đo, cũng không thể nói ra.

“Chúng ta kết hôn cũng đã hai năm, bây giờ có bé con, em lại định phá bỏ nó sao…” Alpha của cậu nhìn cậu, trong ánh mắt toàn là mật đường, “Anh biết, Nhan Nhan nhà ta có phải sợ khi có bé con anh sẽ thiên vị? Sẽ không, anh vĩnh viễn thích em nhất.”

“Vậy…” Uông Mộc Nhan níu chặt ống tay áo của Lương Huân Thần, khẩn trương đến toát ra mồ hôi lạnh, “Nếu như em là người xấu thì sao? Em gạt anh, làm chuyện xấu xa thì sao? Anh có còn yêu em, sẽ không vứt bỏ em, tha thứ cho em sao….”. ngôn tình hoàn

“Anh nên làm gì đây khi ông chồng bé bỏng của mình là một cậu bé xấu tính…”

Lương Huân Thần cúi đầu hôn lông mi của cậu, giống như đang hôn lên nụ hoa chi tử.

Loại chuyện tình yêu này cho tới bây giờ không hề xét đúng sai, như cùng với trí nhớ của cá ngựa không có quan hệ gì.[2]

Dù cho quên cách yêu em, nhưng không có cách nào ngừng động tâm.

——

[1] Tội chứng: Bằng chứng phạm tội.

[2] Thú thật là đọc bản qt chả hiểu tác giả đang diễn tả cái gì, các bạn cứ hiểu theo kiểu là tác giả đang ví 2 chuyện chả liên quan gì nhau để minh chứng cho sự éo liên quan:))