Trong nháy mắt mấy người Ngô Á Nam đã ở lại trong thôn mấy ngày.
Sau khi thôn Cổ Gia cũng thu hoạch xong tất cả lương thực. Tiếp đó Ngô Á Nam chỉ huy mọi người tập trung các loại rơm rạ, xác cây, thôn Cổ Gia cũng bắt đầu tiến hành đốt đồng.
Mà lần đốt này, Cổ Dục có chút buồn bực.
Bởi vì cái mùi này đúng là quá khó chịu.
Sương khói chủ yếu là do các hạt, bay lơ lửng trong không khí được tạo ra từ quá trình đốt cháy. Sau khi hít vào nó khiến cho con người cảm thấy không thoải mái, còn làm tổn thương cơ thể.
Hầu hết sương khói ở các thành phố là do một trong những nguyên nhân. Một là đốt cây nông nghiệp gần vùng giao nhau giữa thành phố và nông thôn, hai là do đốt than đá cho hệ thống sưởi ấm vào mùa đông, còn lại thì là do khí thải của xe.
Tại thôn Cổ Gia, khí thải của ô tô thì có thể bỏ qua, than đá cũng đốt không quá nhiều. Không có nguyên nhân khác thì cũng chỉ là do không nỡ lòng bỏ ra đốt mà thôi. Bây giờ là cuối tháng mười, trong nhà Cổ Dục bốn mùa đều đã như mùa xuân, nhưng những nhà khác thì về cơ bản chỉ cam lòng đốt than lúc buổi tối mà thôi, dù sao nhiệt độ cũng chưa đến âm, bọn họ vẫn còn chịu được.
Nhưng mà cái việc đốt đồng này thật sự sẽ khiến mùi rất hôi.
Cái mùi đốt đồng luôn quanh quẩn ở mũi Cổ Dục, lúc đầu Cổ Dục còn chịu được, dù sao trong nhà hắn cũng có máy làm sạch không khí. Nhưng một ngày trôi qua, ngày thứ hai khi khi hắn nhìn thấy bầu trời mờ mờ thì hắn đã có chút chịu không nổi.
“Chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
Cổ Dục là một người nguyện ý ở lì trong nhà, nhưng hiện tại hắn cũng bị ép cho phải đi ra ngoài. Hắn chuẩn bị ở bên ngoài ở một thời gian, chờ đốt đồng xong thì sẽ quay trở lại.
“Em thì sao cũng được, nhưng Phi Phi còn phải đến trường học, đi không được đâu.”
“Đúng vậy! Bọn em đều quen rồi, mình anh đi chơi là được rồi. Bây giờ sắp vào đông, bọn em muốn ở đây trông coi một chút.”
Nhưng sau khi nghe lời nói của Cổ Dục, Lý Vân Vân và Lâm Lôi sau khi suy nghĩ một chút thì đều lắc đầu không đi. Lưu Phi Phi còn phải đến trường, không thể bởi vì muốn đi chơi mà trốn, không để cô bé không đi học được. Lưu Phi Phi ở đây thì Lý Vân Vân chắc chắn cũng sẽ không đi chơi.
Mà bên Lâm Lôi cũng có rất nhiều chuyện gấp cần làm, những thứ rau quả trong nhà của Cổ Dục, còn có hoa màu thu hoạch trên ruộng đều do cô ấy quản lý và cũng cần cô ấy chăm sóc những cây trồng này, vì vậy Lâm Lôi cũng không có thời gian.
Nhìn thấy bọn họ không muốn đi cùng mình, Cổ Dục cũng không muốn đi. Nếu chỉ mình hắn đi thì có ý nghĩa gì, hắn không phải là hùng ưng yêu thích sự tự do hay ngựa hoang gì cả, vì gia đình nên hắn nguyện ý ở lại nhà.
Nhưng mà mấy người Lâm Lôi lại không muốn để cho Cổ Dục ở lại chỗ này, không phải vì cái gì khác, chỉ là vì các cô biết Cổ Dục ở lại đây sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Thế là các cô nhìn nhau rồi sau đó bắt đầu khuyên Cổ Dục.
“Đốt những thứ này, cần phải đốt mấy ngày lận đó, em nhớ anh không phải muốn đi Đế Đô một chuyến sao. Nhân dịp này anh đi một chuyến đem công chuyện làm cho xong đi.”
“Đúng vậy! Không cần lo lắng trong nhà, bọn em đều ở nhà, anh đi làm chính sự của anh đi.”
Nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân một mực khuyên mình, Cổ Dục không khỏi há to miệng. Lại nhớ mấy món đồ cổ trong không gian của mình, còn có chuyện của mình với Triệu Văn. Được rồi, chủ yếu là vì hắn thật sự bị sặc mùi khó này quá mức, cho nên sau khi do dự một chút thì hắn quyết định đi xem một chút. Ngược lại trong nhà có mấy người Lâm Lôi, chính mình cũng yên tâm.
Sau khi bàn giao hết mọi việc trong nhà, Cổ Dục mới rời đi.
Sau nói chuyện với Lâm Lôi và Lý Vân Vân ngày hôm đó, hắn đã đặt vé máy bay cho đêm hôm sau.
Đương nhiên là ngày hôm đó dọn dẹp nhà cửa một chút, tiếp đó buổi tối lôi kéo Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Ừm, không nói cho mấy người đâu.
Buổi sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cổ Dục đã lái xe rời thôn Cổ Gia, trực tiếp chạy thẳng tới thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Buổi trưa hắn đã về tới nhà của mình, đưa đồ hắn mang từ nhà lên cho cha mẹ, giữa trưa ăn một bữa cơm với cha mẹ. Gần đây cha mẹ hắn đều bận rộn, vội vàng đi trông nom mấy căn nhà vừa mới mua.
Mặc dù khu chung cư như vậy, trang trí phòng ốc các kiểu cũng không cần người trông coi, bởi vì nó được bảo hành trọn đời nếu có vấn đề gì có thể trực tiếp tìm bảo vệ. Bảo vệ sẽ liên hệ người tới sửa chữa, cho nên để tránh làm lại, những công ty lắp đặt thiết bị làm việc cũng rất cẩn thận.
Nhưng người thế hệ trước thì khác, nếu họ không giám sát từ đầu tới cuối thì sẽ cảm giác đối phương muốn lừa gạt mình.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!