“Bắt đầu ăn.”khi Cổ Dục vừa nói xong, hắn đã lập tức gắp trước một miếng cua cay, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái.
Không thể không thừa nhận, Cổ Dục làm món này khá ngon.
Trong nháy mắt khi răng của Cổ Dục tiếp xúc với phần vỏ bao bọc thịt cua, phần vỏ giòn kinh khủng, cắn nhẹ một cái là cả vỏ và thịt chui vào trong miệng Cổ Dục. Cứ như ăn một loại bún giòn, không khó nhai chút nào và cũng rất thơm, chân cua cũng vậy, chỉ cần bỏ trực tiếp vào miệng là được.
Ăn cua ngon như vậy mà không kèm thêm bia thì cũng thật đáng tiếc.
Thế là ăn một nửa Cổ Dục cố ý đi phòng khách lấy bia đi ra uống, uống bia ướp lạnh vào, ăn một miếng cua giòn xốp, quả nhiên là một chuyện vui lớn của nhân sinh.
Mà ngoại trừ cua chiên, cua hấp hắn cũng ăn một con. Vẫn câu nói kia, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà quá phiền toái. Cho nên Cổ Dục vẫn thích ăn cua biển hơn, đương nhiên không phải là loại biển hắn thường thấy mà là loại càng đắt tiền hơn.
“Chú! Thời xưa mọi người đều ăn cua uống rượu, chú thì uống bia, có chút dở dở ương ương.” Nhìn Cổ Dục uống một ngụm bia, lúc này Phùng Thư Nhân bên cạnh cũng cười hì hì nói.
“Chú không thích uống rượu cho lắm, nhưng phòng bếp có rượu gia vị, cháu muốn uống thì đi xuống lấy đi.” Nhìn Phùng Thư Nhân Cổ Dục nở nụ cười, sau đó bình chân như vại tiếp tục uống bia, rồi gắp lấy cua ăn, tùy ý nói.
“ Ha ha ha ha……” Nghe Phùng Thư Nhân bị mắng, lúc này Cổ Tú Tú và Lâm Phi Phi trước tiên cười, bọn nó rất ủng hộ Cổ Dục.
Hơn nữa nhìn Phùng Thư Nhân ăn thiệt thòi, bọn nó cũng rất vui vẻ.
“Cắt! Chú mới uống rượu gia vị .” Nghe hai tiếng cười của hai đứa nhóc, Phùng Thư Nhân không khỏi liếc mắt Cổ Dục một cái, sau đó tức giận nói.
“Đúng vậy! Trong canh này đều cho rượu gia vị, không phải cháu cũng uống sao?” Mà nghe lời Phùng Thư Nhân nói, Cổ Dục cũng bắt đầu cười, chỉ vào canh thịt bò cô đang ăn một mặt nghiêm túc nói. Hắn không có nói sai, canh này hầm đúng là có cho thêm rượu gia vị.
Tuy nhiên ngay sau khi Cổ Dục vừa nói dứt lời, Phùng Thư Nhân cho Cổ Dục một cái liếc mắt, sau đó nhẹ nhàng dùng chân đá Cổ Dục một cái, thực ra không bằng nói là cọ một cái.
Mà một cái cọ này, Cổ Dục cũng không dễ trêu, tay phải quơ tới đã tóm lấy chân của cô. Sau đó để lên đùi mình, cảm nhận được động tác của Cổ Dục, khuôn mặt của Phùng Thư Nhân không nhịn được có chút đỏ lên. Tiếp đó lại liếc Cổ Dục một cái, nhưng cũng không có đem chân buông xuống, cử động như vậy bọn họ đã rất quen thuộc, chính là có chút khó chịu là vì cái gì lúc nào Cổ Dục cũng ghét bỏ tuổi của cô còn nhỏ? Chẳng lẽ tuổi còn nhỏ không phải là ưu điểm sao?
...
Đối với Cổ Dục bắt cua thực ra chẳng qua là một loại giải trí mà thôi.
Ngày thứ hai sau khi bắt cua, Cổ Dục đã lái xe chở Cổ Tú Tú và Lâm Phi Phi đưa đến trường học. Đương nhiên mỗi tuần đều không thể thiếu được 20 tệ tiền tiêu vặt, Cổ Dục thì sẽ không keo kiệt chút tiền này.
Sau khi đưa Cổ Tú Tú và Lâm Phi Phi về trường học, sinh hoạt của Cổ Dục đã trở lại phong cách cá ướp muối ban đầu, hơn nữa càng ngày càng vô lại.
Vì thời tiết ngày càng lạnh hơn, Cổ Dục thường xuyên không để cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân về nhà vì để đỡ rắc rối, cho nên hắn để hai cô ngủ lại trong nhà Cổ Dục.
Bây giờ có hai xoáy nước, còn có câu cá tự động, trên cơ bản Cổ Dục xem như đã triệt để giải phóng. Sau hai ba ngày câu thì hắn sẽ thả cá xuống ao chung một lần. Sau đó nhân lúc ban ngày đến trại cá xem thì sex lặng lẽ đem xoáy nước chuyển tới ao nước ngọt, buổi tối thì thừa dịp đêm khuya thanh vắng lặng lẽ đem cá nước ngọt thả vào trong ao.
Mặc dù Lâm Lôi và Lý Vân Vân rất hiếu kỳ, là người nào đưa cá tới đây?
Nhưng Cổ Dục không nói, các cô tất nhiên cũng không hỏi nhiều, coi như là Cổ Dục có một đối tác thần bí sẽ nhân lúc buổi tối lặng lẽ đến bỏ cá là được.
Không thể không nói kỹ năng vị giác tăng cường khiến cho các cô càng ngày không chỉ không có sức chống cự đối với đồ ăn của Cổ Dục, mà còn càng ngày càng không có sức chống cự đối với Cổ Dục.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!