Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 477: - Như thế nào mới gọi là nước tương chính thống?




Chương 493: Bán nhanh cá lớn  

             Sau khi lấy thịt, Cổ Dục cắt nhỏ và để sang một bên.  

             Mà lúc này Phùng Thư Nhân đem nước sốt do Cổ Dục đã chuẩn bị ra, thực ra không phải nước sốt đặc biệt gì chỉ là nước tương mù tạt, bạn đồng hành ăn sashimi tốt nhất.  

             “Nào, thử xem.” Cổ Dục vừa xử lý phần cá ở giữa cũng chính là phần thịt trên xương cột sống vừa nói với mấy người Hứa Cẩm.  

             Nghe được Cổ Dục nói, ba người nhìn nhau sau đó cầm đũa lên, gắp miếng otoro chấm vào nước tương mùi tạt sau đó bỏ vào trong miệng của mình, thịt cá vừa vào miệng, lông mày của ba người không khỏi nhíu lại một cái.  

             Bởi vì loại mù tạt mà Cổ Dục mua không phải là loại mù tạt cay nồng, mặc dù mù tạt hắn mua cũng là loại có mù tạt nguyên chất chứ không phải ớt nhưng chất lượng thì đúng là có kém hơn một chút.  

             Cũng may là nước tương của Cổ Dục ngon, đây là nước tương được Cổ Dục ủ nguyên chất.  

             Như thế nào mới gọi là nước tương chính thống?  

             Đó chính là loại nước tương được ủ từ tương đậu nành, nước tương được sinh ra khi được phơi ngoài nắng, đây mới là nước tương thật. Nhưng loại này ăn không ngon, nhất là khi nấu ăn, độ mặn quá cao và còn có vị đắng, chát khá là khó ăn so với nước tương nhạt.  

             Tuy nhiên nếu nước tương này kết hợp với mù tạt nó vừa có thể trung hòa được vị đắng vừa để vị chát kết hợp với vị cay nồng của mù tạt trở thành một hương vị khác, ngon không thể chống cự.  

             Ba người bọn họ nếm được chính là mùi vị này, mùi vị của Cổ Dục đương nhiên rất vừa miệng, ngoại trừ mù tạt thì những thứ khác khá hoàn hảo.  

             Sau khi chấm nước tương mù tạt và ăn miếng cá, một vệt sáng chợt lóe lên trong đầu ba người bọn họ. Bọn họ cảm giác răng của mình như hóa thành những thanh dao sắc bén nhẹ nhàng cắt đi phần thịt của cá. Mà phần thịt dễ dàng bị cắt đi kia còn đang không ngừng run rẩy, rung động, tạo cho người ta có cảm giác mềm dẻo không gì có thể sánh được.  

             Tiếp theo là cảm giác hương vị thịt cá thơm ngon như xông thẳng lên đầu, hoà quyện hoàn hảo với hương vị của nước tương hoàn mỹ kia.  

             Trong nhất thời ba người ăn xong đều xuất hiện ảo giác, bọn họ có cảm giác như bản thân rơi vào trong đại dương trở thành Vua của biển cả, ở xung quanh đều là những miếng thịt cá khiến cho người ta muốn ngừng ăn mà ngừng không được.  

             Hứa Cẩm và Vạn Vũ Dương thì còn ổn, dù sao bọn họ cũng không thường ăn sashimi, bọn họ chỉ cảm thấy nó ngon, ngon hơn bất kì loại sashimi nào mà họ ăn trước đây mà thôi.  

             Nhưng Kentoro Aikawa thì khác, từ nhỏ đã ăn những thứ này cho đến khi trưởng thành. Kentoro Aikawa có thể chắc chắn đây là loại cá ngừ vây xanh đại dương tốt nhất và đây là món sashimi ngon nhất từ trước đến nay. Đây quả thực là truyền thuyết…  

             “Rất, ngon.” Thật lâu sau ba người mới mở mắt ra, nhất là Kentoro Aikawa, lúc này trong mắt ông ấy vô cùng kinh ngạc. Hít một hơi thật sau, Kentoro Aikawa tiếp tục cầm đũa gắp những miếng cá khác, ông ấy muốn thử đây chỉ là trạng thái tình cờ hay là trạng thái bình thường.  

             Kết quả Kentoro Aikawa lại lần nữa rơi vào tình trạng ảo giác đó.  

             Thực sự, mỗi miếng thịt khi đưa vào miệng, cảm giác nhai và mùi vị đều không giống nhau. Nhưng mỗi miếng đều là cực phẩm trong cực phẩm. Kentoro Aikawa năm nay hơn 40 tuổi, đã ăn sashimi hơn 40 năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ông ăn được món sashimi cực phẩm như vậy.  

             “Thịt này, tuyệt!” Mặc kệ Kentoro Aikawa như thế nào, lúc này Hứa Cẩm buông đũa xuống hướng về Cổ Dục giơ một ngón tay cái. Cũng chỉ Cổ Dục mới có thể làm được đồ ăn ngon như vậy, nuôi được loại cá cực phẩm như thế.  

             “Được rồi! Người ta nói miếng thịt này dùng để ăn sashimi ngon nhất nên tôi đặc biệt cắt nó ra. Số còn lại chúng ta làm cá kho,  lại thêm một phần hấp, một phần chiên.” Nghe Hứa Cẩm nói, Cổ Dục vừa cắt cá vừa cười nói.  

             “Cá cực phẩm như thế mà nấu chín không phải đáng tiếc quá sao?” Nghe Cổ Dục nói, lúc này Vạn Vũ Dương và Kentoro Aikawa mới phản ứng lại, Cổ Dục chuẩn bị nấu chín để ăn sao? Nghĩ tới đây, hai người bọn họ có chút kinh ngạc, nhìn Cổ Dục không giống như là không muốn ăn. Tại sao lại muốn phung phí của trời như vậy?  

             “Haha, chút nữa mấy người sẽ biết thế nào là có một không hai. Tay nghề của Cổ Dục ngay cả người đầu bếp đứng đầu cả nước cũng phải chịu thua.” Nhìn bộ dạng ngạc nhiên của hai người bọn họ, Hứa Cẩm nở nụ cười, đến ông ta cũng hết sức mong chờ mấy món này khi được nấu chín.  

             Nghe Hứa Cẩm nói như vậy, Vạn Vũ Dương cùng Kentoro Aikawa đều có chút mơ màng. Bởi vì nhìn Cổ Dục không giống như cao thủ nhiều năm đắm chìm trong nghề nấu ăn, dù sao Cổ Dục còn quá trẻ tuổi.  

             Nhưng mà rất nhanh, bọn họ sẽ có chút xấu hổ vì ý nghĩ của mình.  

             Bởi vì không lâu sau, Cổ Dục cũng đem con cá cắt xong.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website