Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 341: - Đến Tìm Chú Ba




Chương 357: Đàn sói  

             Ở phía sau lưng, Tiết Thanh Huyến nhận lấy hai cây dược liệu từ Cổ Dục, cô cũng chăm chú nhìn Cổ Dục đào dược liệu. Bởi vì cô thực sự rất tò mò về những thứ này.  

             Cứ đào tiếp tục như vậy, Cổ Dục xem đồng hồ sau đó quyết định hôm nay đào đến đây thôi. Dù sao nơi này dược liệu cũng là vô tận, nhưng trời cũng đã sắp tối rồi.  

             Đúng vậy, bây giờ đã cũng đã sắp 3 giờ chiều. Nếu muốn cắm trại ở trong rừng, vậy thì bây giờ nên tìm một nơi đốt lửa để nấu cơm, Cổ Dục không có ý định ở lại qua đêm ở nơi này, đương nhiên bây giờ trở về là hợp lý.  

             Nhưng ngay lúc Cổ Dục định rời đi, đột nhiên Vua Núi ở bên cạnh hắn dựng đứng đôi tai lên. Mà lúc này, ngay giữa núi rừng cũng đồng thời truyền đến mấy tiếng sói tru…  

             “Có đàn sói sao?” Nghe được tiếng sói tru, Tiết Thanh Huyến bước hai bước tiến gần lại Cổ Dục, một mặt cảnh giác nhìn bốn phía.  

             Nghe cô nói vậy, ánh mắt Cổ Dục cũng nheo lại. Đàn sói ư? Gặp trường hợp thế này, tốt nhất là nên tránh mặt bọn chúng thì vẫn tốt hơn. Hiện tại nghe được tiếng sói tru cách nơi này còn khá xa, có lẽ không phải là nhắm vào hai người bọn họ.  

             “Đi, nhanh rời khỏi đây.” Nhìn một vòng bốn phía không có dấu hiệu gì của sói, Cổ Dục chuẩn bị dẫn Vua Núi và Tiết Thanh Huyến rời đi.  

             Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có hai tiếng rống từ trong núi rừng vọng ra…  

             “Gào...” “Gào…”  

             “Hổ và gấu đúng không?” Nghe hai tiếng rống này, Tiết Thanh Huyến đang đứng bên cạnh Cổ Dục không khỏi nghi hoặc hỏi.  

             Cô ấy đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên biết rằng trong rừng rậm, kẻ địch của lính đặc chủng ngoài con người ra còn có uy hiếp từ những động vật hoang dã. Cho nên họ phải phân biệt được tiếng kêu của các loại dã thú, từ đó biết được tiếng kêu nào sẽ uy hiếp đến mình.  

             Nhưng tại sao Tiết Thanh Huyền lại hỏi như vậy?  

             Đó là bởi vì, gấu và hổ đều có ý thức về lãnh thổ của mình. Trong những trường hợp bình thường chúng sẽ không tiến vào địa bàn của đối phương, trừ khi là đoạt địa bàn hoặc là bất ngờ phải chiến đấu.  

             Nhưng nếu như là hai trường hợp trên thì sẽ chỉ có tiếng của hổ và gấu, vậy tiếng tru của sói là vì sao?  

             Chẳng lẽ lại giống như trong phim hoạt hình, là cuộc họp của các loài động vật ăn thịt sao?  

             Mặc dù Tiết Thanh Huyền có bổ đầu làm hai làm ba thì cô cũng không hiểu được, nhưng dường như Cổ Dục lại biết được điều gì đó.  

             Cổ Dục đưa ngón tay ngậm lại trong miệng.  

             “Rít…Gào…!” Tiếng huýt sáo vang lên. Sau đó, Tiết Thanh Huyến bất ngờ phát hiện Vua Bầu Trời, cũng chính là con Đại bàng vàng ở nhà Cổ Dục đang vỗ cánh sà xuống từ trên cao. Đại bàng vàng chính là loài đứng đầu trong các loại chim lớn và dũng mãnh.  

             Mà trong thời gian gần đây, do được Cổ Dục tận tình chăm sóc, Đại bàng vàng lớn lên không ít.  

             Trước đây, khi Tiết Thanh Huyến nhìn thấy con chim này thì thường là lúc nó đứng trên cành cây, cho nên đối với nó cũng không hiểu rõ lắm. Chỉ biết là nó lớn nhưng không biết là lớn bao nhiêu.  

             Nhưng bây giờ nhìn thấy Vua Bầu Trời từ trên cao sà xuống, Tiết Thanh Huyến không khỏi nghĩ đến một câu thành ngữ: Trích Thiên Tị Nhật (to lớn che khuất mặt trời).  

             Đúng vậy, Vua Bầu Trời giương đôi cánh ra rất lớn. Thậm chí vượt xa kích thước tối đa của một con Đại bàng vàng thuần chủng.  

             Đại bàng vàng sải cánh lớn nhất cùng lắm là trên dưới 2m3, nhưng bây giờ nhìn Vua Bầu Trời giương cánh đã gần 3 mét, cho dù là so sánh cùng thú dữ cũng không có thể.  

             Từ phía xa nhìn qua, nó giống như một mảng mây đen.  

             “Đi do thám một chút, xem có phải là bầy sói cùng với hổ đông bắc và gấu nâu đánh nhau hay không?” Khi Vua Bầu Trời sà xuống, Cổ Dục cũng đi tới sờ đầu của nó và nói.  

             “Rít… gào!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Vua Bầu Trời cũng gật đầu một cái, tiếp đó hai cánh dùng sức bay lên lần nữa. Cảm thụ được cuồng phong khi nó cất cánh, Tiết Thanh Huyến cũng không khỏi có chút choáng váng  khi nhìn Vua Bầu Trời. Cô không tự chủ nhớ tới nhân vật thần điêu, nhớ tới thần điêu bèn nghĩ tới Dương Quá. Châm ngôn nói rất hay, gặp Dương Quá một lần là say mê cả đời.  

             Dương Quá nhìn như thế nào Tiết Thanh Huyến cũng không rõ, nhưng gặp Cổ Dục một lần có vẻ như cũng muốn say mê hắn cả đời nha.  

             Tuy nhiên bây giờ Cổ Dục không phát hiện ra được trạng thái của Tiết Thanh Huyến có gì không đúng.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!