Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 305: Chưng Cá




Tuy Phùng Thư Nhân nói cá lớn ở đây đều đã sống mấy chục năm, đã sắp thành tinh. Thế nhưng Cổ Dục rất tự tin vào kỹ thuật câu của mình.  

Phùng Thư Nhân ở bên cạnh, rất nhanh thì bắt đầu lên cá. Nhưng mà cá của cô đều là một ít cá da trơn nhỏ, cá chép nhỏ các loại. Lớn nhất thì chỉ to cỡ nửa bàn tay.  

Nếu như trước kia Phùng Thư Nhân câu được những con cá này nhất định là muốn mang về nhà ăn, dù sao thì cũng có thể làm được bữa cơm, hơn nữa còn tiết kiệm được một ít tiền. Thế nhưng từ sau khi bắt đầu lăn lộn với Cổ Dục, cô cũng chướng mắt những con cá nhỏ này, nói cho cùng Cổ Dục ở phương diện ăn uống có thể nói là khoa trương và xa xỉ.  

Hiện tại Phùng Thư Nhân cũng có chút chướng mắt đối với mấy con cá nhỏ này.  

Thật ra cô làm như vậy là đúng, nếu muốn bảo tồn tài nguyên ở một nơi thì phải bắt lớn thả nhỏ, bằng không cá sẽ cạn kiệt.  

"Hả? Động rồi! "Đang lúc Cổ Dục có chút nhàm chán nhìn Phùng Thư Nhân phóng sinh một con cá chép nhỏ, lúc này phao câu chợt động. Tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng Cổ Dục lại nhìn thấy. Tiếp đó hắn đặt tay lên cần câu, cẩn thận nhìn động tĩnh của phao câu.  

Mà con cá kia ở đó thỉnh thoảng động một chút, biên độ di chuyển tương đối nhỏ. Trong nháy mắt, con cá kia đột nhiên kéo phao câu xuống, có thể cũng chỉ là không phẩy mấy giây. Thế nhưng Cổ Dục lại nhìn thấy rõ ràng, ngay lập tức giật cần câu lên.  

“Dính rồi!” Nhìn đỉnh cần câu trong nháy mắt uốn cong xuống, còn có tiếng dây câu lách tách, khóe miệng Cổ Dục không khỏi nhếch lên.  

Kỳ thực đối với phần lớn người đi câu cá, kỳ thực không phải chỉ vì muốn câu được cá, mà đây còn là một cái sở thích.  

Cảm thụ được sức nặng của con cá lớn kia ở trong nước, Cổ Dục không khỏi đứng lên.  

So sức mạnh với hắn, chỉ có thể nói con cá này nghĩ cũng đừng có nghĩ. So sức mạnh thì Cổ Dục chưa từng sợ ai, lợn rừng sao? Không phải bây giờ nó đã thành thật ở trong nhà hắn làm thú cưng, chỉ có một con cá thì có thể lật được trời hay sao?  

Nhìn bọt nước không ngừng nổi lên ở phía xa, không ít người đều chú ý đến Cổ Dục bên này. Mà Phùng Thư Nhân lại trực tiếp thu cần, tiếp đó đứng lên cầm lưới ở bên cạnh chờ đợi Cổ Dục kéo lên cá. Nếu là người câu cá bình thường, có lẽ không mất hơn nửa tiếng hay một giờ thì sẽ không kéo con cá này lên được. Bởi vì lúc kéo lên cá cũng cần phải vừa kéo vừa thả, để cá có thể nghỉ ngơi mà người câu cũng có thể nghỉ được một chút.  

Thế nhưng đối với Cổ Dục, hành động như vậy không tồn tại. Hắn có sức mạnh thì làm sao có chuyện để cho cá nghỉ ngơi, cho nên chỉ mất mười mấy phút thì con cá này đã bị Cổ Dục kéo lên bên cạnh đập chứa nước.  

"Là cá trắm đen." Sau khi con cá lộ ra trên mặt nước, lập tức có thôn dân kêu lên. Sau khi Cổ Dục liếc mắt nhìn qua xác định đúng là cá trắm đen, hắn không khỏi bĩu môi.  

Bởi vì những loài cá khác có thể nói là tự nhiên, nhưng đối với loài cá trắm đen này thì tuyệt đối là loại cá nuôi bị thoát ra. Có thể nói cá trắm đen là một trong bốn loài cá mà người ta nuôi nhiều nhất. Ở Đông Bắc không có loài cá này, cũng có thể có nhưng mà rất ít, thứ này ở phía nam thì nhiều hơn.  

Thậm chí có một số ít cá trắm đen có thể phát triển đến 75-80kg. Con cá trắm đen này của Cổ Dục kích thước cũng không nhỏ, cỏ vẻ cũng hơn 20kg. Nhưng với một người thích ăn cá tự nhiên như Cổ Dục, ăn con cá này Cổ Dục có cảm giác hơi kém một chút.  

Hoàng hôn buông xuống, khi ánh chiều tà vẫn còn dừng chân tại chân trời, nhóm người Cổ Dục cũng xách theo thu hoạch của mình trở về thôn Cổ gia.  

Trưa nay, Cổ Dục cũng câu được khá nhiều cá. Trừ con cá trắm đen nặng 20kg ra, hắn còn câu được hơn 5kg cá trắm cỏ, khoảng 10kg cá chép cùng rất nhiều loại cá diếc khác. Nhưng mà sau khi hắn câu lên rồi thì lại thả chúng trở về, những người dân ở thôn khác nhìn được cảnh này, trong lòng họ cảm thấy thật đáng tiếc.  

Dù sao mấy con cá này đều có thể ăn được cơ mà.  

Dù cho Cổ Dục thấy chướng mắt, nhưng mà trong mắt bọn họ thì mấy con cá này cũng rất là vừa ý. Mặc dù, đây là những con cá do người dân nuôi ở đập chứa nước bị xổng ra ngoài. Nhưng dù sao thì bọn chúng cũng đã sống lâu ở môi trường tự nhiên, cho nên chất lượng thịt của chúng cũng vô cùng tươi ngon và rắn chắc.  

Nhưng mà cũng không có cách nào, bọn họ không quen Cổ Dục, cũng không thể nào không biết xấu hổ mà đến xin Cổ Dục. Họ chỉ có cầm lòng nhìn Cổ Dục thả mấy con cá vừa câu trở về trong nước.  

Tuy vậy, điều này làm cho bọn họ càng có thêm động lực. Nhìn thấy Cổ Dục câu được cá nhiều cá như vậy, họ nghĩ có lẽ cũng sẽ câu được cá như Cổ Dục, cho nên bọn họ càng thêm chăm chỉ.  

Nhưng mà bọn họ lại không biết rằng, người cùng với người là không giống nhau, trình độ câu cá của Cổ Dục chính là đạt đến cấp độ bậc thầy lão luyện rồi. Câu cá ở hồ chứa nước nhỏ thế này đối với hắn tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà với bọn họ thì… cần phải học hỏi thêm nhiều.  

Cuối cùng thì Cổ Dục chỉ mang theo hai con cá về nhà. Một con cá chép nặng hơn 7kg, một con cá trắm có hơn 5kg. Còn con cá trắm đen hơn 20kg kia thì hắn thả nó về lại đập chứa nước. Cá trắm đen chủ yếu là ăn ốc bươu, việc đó đối với môi trường sinh thái đều có lợi, cho nên Cổ Dục cũng không muốn bắt nó về, hắn bắt cá chép với cá trắm cỏ là được rồi.  

Dù là vậy nhưng mà hắn cũng không định ăn con cá trắm cỏ kia. Bởi vì loại cá này có quá nhiều xương dăm, cho nên Cổ Dục cũng không thích ăn nó lắm.