Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 302: Càng Ngày Càng Rõ




Gốc san hô đỏ này tổng cộng 6,321 gram, dựa theo giá một gram tính ra thì cũng khoảng 126 triệu 420 ngàn tệ, cách con số 200 triệu rất xa. Nhưng mà cái gốc san hô này là nguyên một cây trọn vẹn, giá trị nghệ thuật rất cao, cho nên giá sẽ tăng gấp đôi cũng là hợp lý.  

Nghe Cổ Dục ra giá, Vạn Vũ Dương bên kia cũng hơi trầm tư. Kỳ thực cái giá tiền này cũng ở trong phạm vi mà ông ta có thể chấp nhận được. Chẳng qua nếu muốn mua thì ông ta cũng cần một khoảng thời gian để gom góp tiền bạc, dù sao đây cũng là 200 triệu tệ lận.  

Bây giờ trên thế giới người có hơn trăm triệu tiền mặt trong tài khoản cũng không nhiều.  

Xem như là đại Mã tổng (Jack Ma) hay tiểu Mã tổng trên người cũng chưa chắc có hơn trăm triệu tiền mặt trong tài khoản. Bọn họ đều ưa thích dùng tiền trước, kiếm tiền sau. Nếu số tiền này mà bỏ vào quỹ ngân sách, thị trường chứng khoán hay thị trường dài hạn thì chẳng phải không ngon hơn sao? Đi mua cổ phiếu của mấy công ty có tiềm lực không ngon sao? Để nó ở trong ngân hàng bị làm phát để làm cái gì chứ?  

Ở trong nước, ngoài trừ những gia tộc bậc nhất thì cũng chỉ có Triệu Văn, người thường xuyên đi thu thập đồ cổ, tài khoản sẽ có sẵn hơn trăm triệu tiền mặt.  

"Cái giá 200 triệu cũng được, nhưng mà cậu có thể cho tôi chút thời gian được không? Tôi sắp phải đi Nhật để làm một vụ buôn bán. Sau khi xong việc tôi sẽ lập tức liên lạc với cậu." Vạn Vũ Dương suy nghĩ một chút, ông ta cảm thấy bỏ ra 200 triệu mua món đồ như vậy cũng có lời.  

Bây giờ san hô đỏ giá cả tăng rất nhanh. Ngoại trừ giá trị nghệ thuật thì giá cả của nguyên liệu này có thể nói là đang điên cuồng tăng lên. Bốn năm trước một gram san hô đỏ Aka chỉ khoảng 4,000 tệ, nhưng mà năm nay đã tăng gấp năm lần cái giá đó.  

Thời đại bây giờ, ngày càng đào được rất nhiều vàng. Trung Quốc trước mắt đã trở thành quốc gia có sản lượng vàng cao nhất trong mấy năm gần đây. Chỉ riêng Yên Đài trữ lượng và sản lượng vàng có thể nói là đứng đầu thế giới, cho nên vàng có rất nhiều.  

Mà về phần đá quý thì trong nước đã nghiên cứu ra cách làm đá quý nhân tạo. Như là kim cương nhân tạo chẳng hạn, trừ khi dùng kính hiển vi soi ra những hoa văn thì sẽ thấy có chút khác với kim cương tự nhiên, còn lại thì không khác gì kim cương tự nhiên. Sau ba năm khi nghiên cứu ra được thì giá của kim cương đã bị giảm xuống chỉ còn một phần tư. Cho nên sau này kim cương sẽ không còn đáng giá nữa, nhưng mà san hô thì khác. Bởi vì quá trình trưởng thành của san hô rất chậm mà nó còn sinh trưởng ở sâu trong biển cả.  

Cũng giống như gốc san hô đỏ của Cổ Dục, nó đã sinh trưởng trong biển cả ở độ sâu tận 1,800m. Mặc dù tàu ngầm nghiên cứu khoa học có thể đi xuống tận đó, thế nhưng một lần đi tốn rất nhiều tiền. Chi phí đắt gấp 10 lần so với gốc san hô đỏ này, có điên mới tốn tiền đi tàu ngầm xuống hái cái gốc san hô này lên chơi.  

Đối với người bình thường như bọn họ mà nói thì dưới đáy biển là một nơi mà bọn họ không biết. Mười năm, tám năm họ cũng không thể đi xuống nơi đó.  

Cho nên gốc san hô này có khả năng sẽ lên giá rất cao.  

Chỉ cần nó lên giá một gram là 30 ngàn tệ, bán làm nguyên liệu cũng không lỗ. Huống hồ gốc san hô này có giá trị nghệ thuật như vậy, nếu đem đi làm quà tặng hay đấu giá thì quả thật rất đáng tiền.  

Cho nên Vạn Vũ Dương quyết định mua nó với giá 200 triệu.  

"Được! Không thành vấn đề, vậy tôi phải chờ trong bao lâu?" Nghe được đối phương khẳng định muốn mua. Cổ Dục cũng cười đáp, có thể bán được là kết quả tốt nhất mà hắn mong muốn.  

"Khoảng chừng một tháng! Tôi làm mua bán xuất nhập khẩu, đi qua Nhật để nhập khẩu rau, và các loại trái cây quý. Còn có nhập khẩu toàn cầu những loại cá mà chúng ta cần, sau đó là nhập khẩu các loại sản phẩm y dược đưa về nước hoặc là đưa đến những quốc gia khác."  

Nghe Cổ Dục hỏi vậy, Vạn Vũ Dương tin tưởng nói cho Cổ Dục nghe về công việc kinh doanh của mình. Bởi vì ông ta biết, nếu như Cổ Dục đến hỏi Triệu Văn, có lẽ Triệu Văn cũng sẽ nói cho hắn biết. Nếu như vậy thì không bằng để ông ta nói rõ từ trước, như thế còn thể hiện được thành ý của mình nữa.  

"Ồ! Ông Vạn kinh doanh không nhỏ nha!" Nghe Vạn Vũ Dương nói xong Cổ Dục không khỏi sững sờ một chút, tiếp đó cười đáp lại.  

"Ài! Cũng chỉ là quy mô nhỏ thôi… Vậy thì đến lúc đó chúng ta lại liên lạc đi." Nghe Cổ Dục nói vậy, Vạn Vũ Dương cũng cười, tiếp đó trò chuyện mấy câu sau đó cúp máy. Nhưng mà vừa mới cúp máy chưa đến một phút thì Triệu Văn đã gọi điện lại cho Cổ Dục. Triệu Văn chuyển qua cho Cổ Dục một triệu, đây là tiền cọc của Vạn Vũ Dương đưa trước. Đến khi giao dịch thì Triệu Văn sẽ là người giao dịch trung gian giữa hai người bọn họ.  

Mà Cổ Dục cũng thông báo với Triệu Văn là cái Kim Phật kia đã có người mua rồi, đó là người họ Tiết lần trước mua cái bình sứ thanh hoa.  

Khi nhận được tin tức thì Triệu Văn cũng gỡ bài đăng bán hai món đồ kia xuống. Dù sao cũng đã bán xong, để bài đăng ở đó cũng không làm được gì.  

Mà Triệu Văn vừa gỡ bài đăng xuống thì mấy người đang phân vân có nên mua hay không, cũng đã biết tin. Hoàn toàn không còn hy vọng, ban đầu họ còn do dự có nên ép giá xuống hay không, thế nhưng họ lại không biết rằng đã là đồ tốt thì không sợ không bán được.  

Cổ Dục bây giờ chân chính chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể kiếm được tiền.