Bút mà Cổ Dục chế ra dĩ nhiên là không thể bằng những người thợ chuyên nghiệp kia được.
Nhưng lại thắng ở chỗ có nguyên liệu tốt, mặc kệ là lông chồn hay là vật liệu gỗ. Sau khi làm xong Cổ Dục thử một chút, chưa kể đến việc Cổ Dục từ trước đến nay chưa từng học qua một chút thư pháp. Thế nhưng bây giờ hắn cầm cây bút trên tay lại vô cùng chuyên nghiệp.
Có người từng nói, nếu như khí chất thay đổi thì con người cũng có thay đổi.
“Sau khi định hình xong cách cầm, viết thử một chữ vài chữ xem.” Vẻ mặt hắn đắc ý nhìn mấy cây bút trong tay, hắn bây giờ cũng có thể giả mạo một chút phong thái của các nhà văn đó nha.
Chế bút dù nói là đơn giản, nhưng cũng là một việc đốt thời gian.
Khi Cổ Dục làm xong cây bút thứ nhất thì phát hiện phải đến giờ làm cơm trưa, khi hắn xuống dưới lầu mới nhận ra thời tiết hôm nay không tốt lắm.
Phía ngoài gió to hơn nữa mây đen càng nhiều.
“Mây đen hình thành, còn di chuyển thật nhanh, có cảm giác cơn mưa này sẽ không nhỏ.” Đứng trong phòng bếp liếc mắt nhìn ra phía ngoài, tiếp đó hắn nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên là không nhỏ rồi, trên dự báo thời tiết nói là trời sẽ mưa to.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Phùng Thư Nhân không khỏi từ bên sau xông ra, những ngày này cô đều phát video trực tiếp quá trình Cổ Dục làm đồ ăn. Thậm chí nhóm người xem này còn cố ý đem video này biên tập lại đem tới Bilibili. Ngay cả Cổ Dục cũng đã thấy qua, cũng đã ấn vào xem.
Nhưng dù sao hắn cũng không thèm để ý, Cổ Dục cũng không nói lời nào, video này tính thú vị không cao. Cho một ít tiền lẻ, ấn một cái Like xem như xong, dù vậy thì người xem quả thực không ít.
“Ừm, trong nhà mọi người đều đóng kỹ cửa sổ đi nha, thuận tiện đi nói với chị Lý một chút.” Nghe Phùng Thư Nhân nói xong, Cổ Dục liếc mắt nhìn điện thoại, quả nhiên nhìn thấy dự báo thời tiết báo là sẽ có mưa to. Hơn nữa cơn mưa này có vẻ sẽ kéo dài.
“Yên tâm đi! Chính cô Lý đã nhắc cho mẹ của cháu biết, chú nhanh nhanh làm đồ ăn đi.” Nghe được Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân cũng đáp lại, tiếp đó lại bắt đầu thúc giục Cổ Dục làm cơm trưa.
Nhìn bộ dạng này của cô, Cổ Dục không khỏi cười cười tiếp đó đi tới phía Ngư trường mò ra một con cá Thờn Bơn, hôm nay hắn chuẩn bị ăn con này.
Cá ở biển đối với con người có nhiều chỗ tốt vô cùng.
Thứ nhất trong cơ thể của chúng có chứa axit béo có tác dụng an thần, còn có thể phòng bệnh trầm cảm. Đối với việc không chế khối u khuếch đại còn vô cùng có tác dụng.
Thứ hai trong cơ thể của nó còn có EPA và DHA, rất tốt cho tim mạch và làm thông mạch máu. Hơn nữa còn có thể cải thiện sự phản hồi của các dây thần kinh, ngăn ngừa tai biến mạch máu não, nhồi máu cơ tim và bệnh Alzheimer. Do nó có thể hỗ trợ não bộ, cho nên trẻ nhỏ ăn thứ này sẽ rất tốt.
Đồng thời nó còn Phốt pho, canxi, Selenium, sắt… còn có acids nucleic những chất này đối với con người vô cùng có lợi. Nhưng nếu như ăn nhiều quá thì lại có hại như dễ bị đau nhức, xơ gan, lao phổi… nhưng mà Cổ Dục vốn là một bậc thầy Đông y và cũng là bậc thầy nấu ăn nên hắn dĩ nhiên biết làm như thế nào là tốt nhất.
Một bữa cơm trưa rất nhanh được Cổ Dục làm xong, khi một nhóm gồm 4 người lớn và 2 trẻ em ngồi vào bàn ăn thì bên ngoài trời cũng mưa như thác đổ…
Thời tiết Đông bắc thật sự rất giống so với Nam Hải, cũng giống như khuôn mặt của phụ nữ, thay đổi bất thường, sẽ không có đoạn chuyển giao ở giữa.
Cũng giống như bây giờ, vừa rồi còn chưa muốn mưa nhưng hiện tại lại bắt đầu mưa. Hơn nữa còn là mưa to, mưa rất to, không có chuyện từ mưa nhỏ rồi lớn dần thành mưa to đâu.
Bên ngoài lúc này trời mưa đã tầm tã, bên kia Vua Núi chạy từ ổ của nó sang nhà lớn, nằm dưới mái hiên. Mà Không Chi Chủ hôm nay cũng không ra ngoài, đối với loài chim thì chúng rất nhạy cảm với thời tiết mưa to thế này, chỉ cần trong không khí có nhiều hơi nước thì chúng sẽ tìm ổ để trú vào, làm như vậy bọn chúng mới không bị ướt lông vũ.
Nhưng duy nhất lúc này chỉ có Bạo Quân là vui sướng, cái con heo này bây giờ đang ở hậu viện chạy loạn khắp nơi. Nó da dày thịt béo vì vậy gặp mưa to thế này lại là một chuyện vui đối với nó.
Mà sau khi bọn người Cổ Dục ăn xong, Cổ Dục không có vội vã trở về làm bút lông mà là cùng Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi ở dưới lầu cùng chơi đùa.
Bọn họ hôm nay cùng nhau chơi trò xe đua Mario, Cổ Dục vốn là bậc thầy lái xe khi chơi trò chơi cũng phát huy được kỹ năng của mình, không biết như nào nhưng hắn là chưa thua lần nào.
Cứ như vậy chơi vui vẻ vượt qua buổi trưa, chờ khi ăn xong bữa cơm chiều Cổ Dục mới phát hiện ra là trời chưa có ngừng mưa.
Phải biết ở Đông Bắc có rất ít khi trời mưa lớn mà còn trong thời gian dài như vậy, mưa trút xuống như thác đổ.
Ở Đông Bắc lượng mưa tỉ lệ thuận với thời gian.
Bình thường những trận mưa to như vậy hay có cả sấm chớp, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc thì nhiều lắm cũng chỉ nửa giờ sẽ kết thúc. Thế nhưng hiện tại đã mấy giờ trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu ngừng mưa.
Liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, Cổ Dục cảm thấy cơn mưa này sẽ còn kéo dài.
“Để tôi lái xe đưa mọi người trở về.” Nhìn mấy cô gái đang lấy ô chuẩn bị trở về nhà, Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa bọn trở về. Mưa lớn như vậy đi bộ về cũng không phải chuyện tốt.
“Việc này… vậy cũng được.” Nếu như chỉ có người lớn thì bọn họ có lẽ sẽ từ chối, nhưng mà dù sao vẫn còn có hai đứa nhỏ là Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi, cho nên lái xe đưa về cũng tốt hơn một chút.