Nhưng trong bài hát của Cổ Dục cũng không có những thứ này, bài hát này này là một bài hát mang năng lượng rất tích cực, vui vẻ, có thể làm cho người ta thả lỏng. Hơn nữa rất thích hợp cho giọng nữ hát, đủ đơn giản, đủ tẩy não để cho người ta nghe một lần mà có thể dễ dàng ngân nga giai điệu.
Khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, ở bên cạnh Lương Tuyết không khỏi thở dài một hơi, cái người họ Cổ này quả nhiên là một thiên tài! Hơn nữa năng lực của người này thật sự là quá mạnh.
Bài hát này từ cách cách chơi đàn có thể biết được rằng đây là không phải là một bài ghi ta đơn thuần. Chắc hẳn còn cần hòa âm phối khí những thứ khác vào, rất có thể chính là cái người họ Cổ này ngẫu hứng nên mới đàn. Loại âm nhạc thế này đúng là quá khoa trương rồi.
“Bài hát này tôi có thể trao bản quyền cho cô hát, nhưng nghiêm túc mà nói thì thực sự khí chất của cô không phù hợp với những bài hát bình dị thế này.” Ca khúc kết thúc, Cổ Dục nhìn Lương Tuyết suy nghĩ một chút, rồi lạnh nhạt nói. Hắn cũng không biết những bài hát này xuất hiện từ đâu ra, nó cứ dễ nghe là được.
“Đúng vậy! Tiểu Tuyết không hợp". Nghe được lời của Cổ Dục thì lúc này Triệu Hàn ở bên cạnh cũng lên tiếng, cô nhìn Lương Tuyết rồi nhẹ nhàng gật đầu tán thành.
Điều này cũng không thể trách Triệu Hàn bỏ đá xuống giếng được, ngay cả Lương Tuyết cũng biết khí chất của mình quả thật không phù hợp với bài hát này. Tuy rằng con người cô thoạt nhìn cũng rất giản dị, không thuộc loại tính cách hùng hùng hổ hổ. thế nhưng cô biết nội tâm của mình, kỳ thật ngoài sự thanh đạm thì cô còn có nhiều tâm tình cứng rắn và không chịu khuất phục.
Cũng giống như cô bây giờ vậy. Nếu như là người bình thường gặp phải chuyện như vậy thì chỉ có thể rời đi hoặc cắn răng nhẫn nhịn. Thế nhưng cô lại không muốn, cô không cam tâm rời đi, nhẫn nhịn không có trong từ điển của cô. Chính bởi vì vậy, cho nên cô mới nửa vời như vậy.
Cũng chính vì tính tình như thế, cho nên cô mới cố ý chạy tới để tìm Cổ Dục xin bài hát.
Cô không cam lòng, không phục, tính tình như vậy quả thật không hợp với bài hát nông nhàn thanh đạm, điểm này cô rất rõ ràng. Nếu bài hát này không thích hợp với cô thì bài ‘Hương Cây Lúa’ cũng không thích hợp.
"Ừm! Tôi hiểu rồi anh Cổ, cám ơn anh." Nghe được lời của Cổ Dục, Lương Tuyết hít sâu một hơi. Sau đó nhìn về phía Cổ Dục, cô đương nhiên sẽ không buông bỏ. Thế nhưng cô phải suy nghĩ trước, hiện tại mình cần cái gì, mình muốn làm cái gì mới được.
“Ài! Thôi quên đi, nếu đã cùng nhau uống rượu rồi thì xem như có duyên, tặng cô một bài hát vậy!” Nhìn ánh mắt quật cường của Lương Tuyết, Cổ Dục đang ôm cây đàn guitar đột nhiên nở nụ cười. Không cần biết vì mục đích gì, cô ta có thể tìm được nơi này coi như là có duyên với hắn, vậy tặng cô một bài hát vậy.
Theo tiếng guitar vang lên một lần nữa, điều này làm cho tất cả mọi người xung quanh đều có một chút bất ngờ.
Bởi vì bài hát này không giống với ‘Hương Cây Lúa’ và bài hát vừa rồi, phong cách hoàn toàn trái ngược. Bài hát này mang theo phong cách nhạc cổ điển Trung Quốc nồng đậm, thậm chí các cô gái còn tò mò làm sao mà Cổ Dục dùng guitar lại có thể đẩn thanh âm của đàn Tỳ Bà.
Nhưng còn chưa đợi các cô suy nghĩ rõ ràng, Cổ Dục đã mở miệng hát.
“Tay cầm bông hoa trạm trổ, ngàn vết khắc uốn lượn thành tranh. Tháp công đức lừng danh, nằm bên cạnh cầu nhà ai đó…” Nghe cổ Dục phát ra thanh âm còn dịu dàng hơn phụ nữ, tất cả mọi người đều choáng váng. Trước kia chỉ nghe nói qua kinh kịch có diễn viên nam đóng vai nữ.
Không ngờ hôm nay Cổ Dục hát còn có thể hát thành như vậy, quả nhiên làm cho người ta vô cùng khiếp sợ.
Càng khiếp sợ, các cô càng thêm kinh ngạc và tò mò với bài hát của Cổ Dục. m nhạc của Cổ Dục, phiêu theo bài hát, các cô dường như nhìn thấy bóng dáng của một người mặc áo đỏ đang ôm đàn Tỳ Bà.
"Là Vương Chiêu Quân sao?" Khẽ nhắm mắt lại, Lương Tuyết có chút nghi hoặc nói.
Rất nhanh ở trong đầu cô, người hát đã không còn là Cổ Dục mà tuyệt thế mỹ nhân ôm đàn Tỳ Bà kia.
“Gió xuân thổi bay ngọn tóc với khăn hồng, thêu dành tặng người, mắt phượng mày ngài tựa điểm trang. Cát chảy cuồn cuộn, tóc trắng gối vương chén rượu họa từng đường. Thiếu niên xiêm y phong nhã bên tuấn mã cũng trôi qua trong nháy mắt thôi…”
“Tránh sao được mái dột sương rơi, khó lường trước được vật đổi sao dời. Núi sông cách trở xoay người ung dung sao trà!
“Đời người dài quá… ký thác lại một góc dĩ vãng đã qua, thả trôi hết cả bao hy vọng, thêm vào đó là nỗi hoang đường, mới nhớ được bóng hình người thương.”
“Toàn thân sương pha… ai nhấc bút viết đôi hàng, đổi lại cho người một góc an khan, tiêu tan đi bao nỗi thăng trầm, người vẫn mãi trong lòng ta…”
(Cre: Lời dịch Hồng Chiêu Nguyện: Mê Mụi)
Nghe bài hát này, Lâm Lôi và Lý Vân Vân không khỏi lau khóe mắt một chút. Kỳ thật trước kia các cô nghe Cổ Dục hát, dễ nghe thì đúng là dễ nghe cũng rất có cảm giác, thế nhưng không mãnh liệt như hôm nay. Quả thật, bài hát này là hát về Vương Chiêu Quân, vị Tứ đại mỹ nữ thời Trung Hoa cổ đại này, lấy sức một người để gánh vác hòa bình hai nơi.
Nhưng trên thực tế đây cũng nói lên sự bất tài của người nắm quyền lực vào thời điểm đó, cần phải giao hòa bình cho phụ nữ gánh vác. Lại nói, triều đại Trung Hoa cổ đại binh cường mã tráng đứng đầu là thời nhà Đường, phồn vinh nhất là thời Lưỡng Tống. Nhưng nói đến cốt khí, nhà Minh là thứ hai thì không ai là thứ nhất.
Triều đại nhà Minh năm 276 chủ trương ‘Không hòa thân, không bồi thường, không cắt đất, không nạp cống, Thiên Tử thủ biên giới, Quân Vương chết xã tắc.’
Hoàng đế Sùng Trinh thì thà treo cổ ở Môi Sơn còn hơn là phải phải chạy trốn vứt bỏ danh dự của mình.
Nếu như không phải cuối cùng bởi vì nội chiến cộng thêm thiên tai thời kỳ Tiểu Băng Hà đánh sụp bọn họ, có lẽ họ đã vượt qua được khó khăn.
Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ trong lòng Cổ Dục mà thôi.