Thật ra trước giờ hắn chưa bao giờ làm qua cái việc này, cho nên có thể lần này sẽ được chơi đùa một chút.
“Được cùng đi thôi!” Nghe được động tĩnh ở sân trước, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đều đã chạy tới tỏ ý muốn thử, Cổ Dục thì khẽ vận động tay của mình hưng phấn nói.
Tiếp đó một nhóm năm người, một người lớn, 4 đứa trẻ con đi về phía ruộng nước trong thôn. Lúc bọn hắn đến nơi thì phát hiện đã có không ít trẻ con trong thôn đang bắt cá ở trong ruộng. Chẳng qua bọn chúng cũng chỉ bắt các ở ruộng của nhà mình, sẽ không đi qua nhà khác, bởi vì đơn giản cá chạch cũng có thể bán lấy tiền.
Cá lớn lên ở ruộng người ta chính là đồ của người ta, bọn chúng sẽ không tùy tiện đi bắt.
“Đi đến nhà cháu trước nha!” Nhìn một mảnh ruộng nước kia, lúc này Lưu Phi Phi vui vẻ kêu lên.
Trồng trọt thời bây giờ không giống với trước kia. Trước kia trồng trọt là mỗi người tự trồng theo ý mình, thế nhưng bây giờ việc trồng trọt còn kết hợp với máy móc, do đó người trong thôn đều sẽ trồng cùng một loại giống, cho nên sẽ tạo thành từng khu.
Có mảnh đất trồng bắp thì xung quanh sẽ đều trồng bắp, trồng lúa mì thì xung quanh cũng trồng lúa mì, trồng lúa nước thì xung quanh cũng toàn là trồng lúa nước, kéo dài thành từng khu riêng biệt.
Làm như vậy sẽ tiết kiệm một lượng lớn nhân lực, hơn nữa còn tránh được lãng phí.
Đừng nhìn thấy bọn Lưu Phi Phi chỉ mới bảy tuổi mà lầm, bọn nhỏ đều biết rất rõ ruộng của nhà mình ở đâu.
Dẫn theo mấy người Cổ Dục, Lưu Phi Phi lập tức đi tới trước ruộng nhà mình. Sau đó đám trẻ con này cũng bắt đầu săn lên tay áo, từ từ trượt xuống ruộng.
Chớ nhìn bọn chúng còn nhỏ mà lầm, bọn chúng thật sự làm rất nhuần nhuyễn. Làm cách nào có thể tránh được những mầm non, làm cách nào có thể tìm được lũ cá chạch một cách rất thuần thục. Cổ Dục nhìn bọn chúng không có vấn đề gì thì hắn cũng xăn tay áo cùng ống quần, bước một bước vào trong ruộng.
Hắn là chuyên gia sinh tồn nơi hoang dã, nên việc tìm cá chạch đối với hắn thật không phải là vấn đề gì to tác.
Bắt cá chạch kỳ thực rất là đơn giản. Trước tiên Cổ Dục xem ở dưới nước chỗ nào có lỗ, sau đó giẫm ở bên cạnh một cái. Nếu chỗ cái lỗ đó có nước chảy ra bên ngoài thì chắc chắn lỗ ở đó thông, và ở trong đó rất có khả năng sẽ có cá chạch, phương pháp này không khác gì phương pháp bắt lươn vậy.
Giẫm chân xuống một cái, Cổ Dục lập tức thấy có nước chảy ra, sau đó hắn ra tay thật nhanh. Lúc sau, trong tay của hắn nhấc lên một con cá chạch.
Con cá chạch này dài khoảng 10cm rất béo mập, nhìn quả thật không tệ. Hăn tiện tay ném vào trong cái thùng nhỏ bên cạnh mình, Cổ Dục lại tiếp tục bắt.
So với 4 đứa trẻ kia, tốc độ của Cổ Dục nhanh hơn, không bao lâu đã bắt được bảy, tám con. Phía bên đây cũng bắt gần đủ rồi, không nên bắt sạch bọn chúng. Dù sao còn muốn để lại một vài con cho bọn chúng bắt côn trùng, thế là Cổ Dục chuẩn bị di chuyển sang nơi khác.
“Ồ! Chú Dục! Hôm nay có tâm trạng đi bắt cá chạch à?" Đang lúc Cổ Dục đang chuẩn bị đi tới chỗ khác bắt cá chạch, lúc này ở trên bờ ruộng có một tiếng nói hài hước truyền tới. Cổ Dục ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện người đó không phải là ai xa lạ, chính là Phùng Thư Nhân.
“Ài! Chú còn đang định hỏi cháu đi đâu rồi, cháu không đi bắt cá chạch à. Cái này cũng có thể phát sóng trực tiếp đó nha!” Nhìn cô bé, Cổ Dục nở nụ cười thuận miệng nói.
“Cái này không có cái gì tốt để mà phát trực tiếp. Khán giả cũng không ưa thích loại sinh vật như cá chạch này đâu. Con gái rất sợ nó, con trai thì thích xem lươn hơn. Mà cháu cũng không muốn bắt con vật như này đâu, từ nhỏ đến lớn nhìn đều muốn buồn nôn.” Nghe được lời nói của Cổ Dục thì Phùng Thư Nhân khẽ nhếch miệng, vẻ mặt xoắn xuýt nói. Nghe cô bé nói như vậy, Cổ Dục đầu tiên là ngây ra sau đó thì nở một nụ cười.
Quả thực, các cô đều bắt thứ này đến phát ngán, đều này cũng có thể lý giải.
Đến nỗi khi nói tới lươn thì hắn lại nghĩ đến mấy cô nàng xinh đẹp dáng người mảnh mai nhảy Party Train ở trên mạng, bởi vì mấy video loại này trong điện thoại hắn còn lưu lại đây này. E hèm… còn có con nít ở đây không tiện nói tiếp.
“Vậy cháu hôm nay xem như nghỉ ngơi à?” Giẫm xuống một cái, Cổ Dục lại nhanh chóng cầm lên một con cá chạch ném vào trong thùng, đồng thời cũng quay về phía cô bé hỏi.
“Không phải ạ! Cháu đã đi tới ngư trường nhà chú làm phát sóng trực tiếp rồi. Con cá mập lớn kia khiến những người xem đều cảm thấy thú vị, còn xem chưa có đã. Nếu như thiết bị của cháu có thể xuống nước, cháu cũng muốn lao xuống hồ để quay nó.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân đứng lên cười, hôm nay cô lại đi quay con cá mập.
Quả thật con cá mập chanh kia đúng là khiến cho người ta thấy khiếp sợ. Dù sao con cá mập to như thế này cũng rất hiếm thấy, thậm chí trong phòng livestream của cô còn có người muốn mua nó. Chẳng qua khi cô nói giá con cá mập này là 500 ngàn tệ thì trong phòng livestream không còn động tĩnh gì nữa.
Mặc dù vậy nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một số câu nói như đồ nhà giàu mới nổi, hay vung tiền như rác các loại hiện lên.
Nhưng quả thật, trong những thổ hào này có không ít người bỏ tiền nuôi những nữ streamer, nào là cha nuôi, làm anh trai các loại… Cho nên khi dùng tiền cũng không thấy tiếc. Còn có một số công ty quản lý ngôi sao, trước tiên bọn họ thỏa thuận chia hoa hồng với công ty sở hữu app livestream, tiếp đó thì dùng tiền để làm quảng cáo.
Lúc đầu là chia 50 - 50, sau khi thỏa thuận có thể là 80 hoặc 90 - 10 v.v… Danh sách top đầu sẽ rơi vào tay bọn họ, tiếp đó thì bọn họ lại khen thưởng 100 - 200 ngàn, tương đương với việc chỉ cần dùng 10 ngàn để làm quảng bá. Như vậy đến lúc đó phát một cái quảng cáo cũng rất thích hợp.
Đương nhiên, cũng không ngoại trừ sẽ có một số bạn nhỏ không có đầu óc, dùng tiền của cha mẹ để thưởng cho streamer. Hay là một số người tham ô tiền quỹ công ty để đi khen thưởng cho streamer.