Kéo nhẹ nhàng hai cái. Người đàn ông trẻ tuổi lúc này nhằm hai mắt, miệng lẩm bẩm, không để ý có người kéo mình.
Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc một giây, đột nhiên tay dùng sức một chút, chỉ thấy người bị cô kéo lảo đảo một chút.
Tê-- không khống chế tốt được lực đạo.
Thấy người đàn ông hoảng hốt nhìn mình, Hoắc Tiểu Tiểu chột dạ mỉm cười.
Anh, anh biết phòng vệ quân làm cái gì không?
Tiền Tài Tài hưởng trợ cấp nhà nước hơn 15 năm lại nghe nói những người nhận trợ cấp hơn 10 năm đều bị cưỡng chế đi lính, nội tâm vốn đã hoảng loạn. Đột nhiên có lực kéo làm hắn lảo đảo, đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Hắn chưa kịp tìm người kéo để phát giận đã nghe thấy vấn đề đáng sợ rồi. Tiền Tài Tài vẻ mặt hoảng sợ miêu tả cho Hoắc Tiểu Tiểu "Đó là nơi ăn thịt người không nhả xương, người đi vào là gϊếŧ tinh thú. "
" Tinh thú là gì?"
"Tinh thú là loại quái vật bay đầy trời, chúng đều rất hung tàn, miệng chúng rộng có thể đem đầu người nuốt vào. "
Đọa đứa trẻ?
Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ trợn trắng mắt, có cái gì phải sợ" Chỉ cần đem chúng gϊếŧ là được rồi?"
Tiền Tài Tài cho rằng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của đứa bé nhưng cô bé dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, hỏi hắn vấn đề khiến hắn tan vỡ.
Cái gì gọi là gϊếŧ chúng là tốt rồi, làm sao đơn giản như vậy.
Tiền Tài Tài không có thời gian chơi cùng cô nói " Đúng,đúng,đúng, gϊếŧ là được. "
Nghề cũ, gϊếŧ heo cô có nghề, gϊếŧ tinh thú không phải vậy sao. Hoắc Tiểu Tiểu nhìn màn hình lớn không ngừng lập lại tin tức tuyển binh, yên lặng gật đầu.
Hoắc Tiểu Tiểu gian nan đi qua đám người, đi đến trước cửa sổ tuyển binh, nỗ lực vươn cổ,phát hiện mình không cao tới quầy.
Cô vô ngữ, nhún chân xuống sàn nhẹ nhàng nhảy lên như thỏ,nhảy lên chiếc ghế cao hơn cô.
Bốn phía đều chứ ý lên màn hình không để ý cửa tuyển binh có một cô bé đi qua.
Nhân viên tuyển binh đang mở màng ngủ, chỉ thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Nhân viên công tác gật mình "mẹ ơi. "
Chờ hắn tỉnh táo nhìn kỹ thì ra một cô bé, hắn vỗ vỗ trái tim bị làm cho sợ hãi của mình và hỏi " Bạn nhỏ, em đi đi với người lớn ư?"
Hoắc Tiểu Tiểu mặt không biểu tình, trực tiếp duỗi tay nhập thông tin vào máy nhận dạng ở cửa.
"Chào anh, em muốn tòng quân. "
Trước khi nhân viên công tác kịp phản ứng trước thông tin cô bé là công dân, lại nghe thấy câu càng khiến người ta bùng nổ hơn.
" Cái gì? Em muốn tòng quân?"
Nhân viên công tác lớn giọng lấn át cả tiếng ồn ào trong đại sảnh, toàn bộ người trong đại sảnh nghe thấy câu này đều nhìn qua.
Hoắc Tiểu Tiểu ngoáy lỗ tai bị tiếng ồn làm ong cả ra. " Đúng vậy, xin hỏi có vấn đề gì sao?"
" Không phải, em có biết tham gia quân ngũ nghĩa là gì sao. "
Hoắc Tiểu Tiểu nhún vai " Đó chính làm quân nhân. "
Đứa nhỏ này tham gia quân đội cái gì? Nhân viên công tác nói không lên lời "nhanh nhanh về nhà đi. "
Giờ phút này mọi người nghe thấy cũng sôi nổi mở miệng
"Đúng là chiến trường là chỗ nào mà cần một đứa nhóc lên cơ chứ. "
" Đứa nhóc này sợ là tham gia quân ngũ phải làm cái gì cũng không biết, khả năng là thấy quân trang mặc oai hùng, soái khí, chứ không biết quân trang đó mang bao nhiêu trách nhiệm."
Đứa nhóc này đang đùa à
.........
Hoắc Tiểu Tiểu ánh mắt trầm xuống, cả người tản ra một loại áp lực vô hình, nhân viên công tác ở gần cảm thấy hít thở không thông, không nói lên lời.
"Ta đương nhiên hiểu, tham gia quân ngũ không phải là gϊếŧ tinh thú,bảo vệ quốc gia sao. "
HoắcTiểuTiểu nói câu này xong, sau đám người phía sau truyền đến một trận cười vang "ha ha ha " Nói rất đúng, tham gia quân ngũ còn phải gϊếŧ tinh thú, bảo vệ quốc gia sao! Một đứa trẻ còn hiểu đạo lý này, một đám người trưởng thành lại không hiểu. "
Tɦẩʍ ɖυệ châm biếm nhìn về đám người " Nếu mỗi người đều giống các người sợ hãi rụt rè, nhát gan tránh sau lưng những người đang ở tiền tuyến kìa. Sợ rằng không bao lâu nữa thật sự sẽ là những đứa trẻ như vầy phải chiến đấu trước các người.
Tiếng ồn ào dần lắng xuống trở nên an tĩnh.
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông mặc quân trang bước từng bước chân từ phía sau đám đông bước về phía cô.
Chỉ thấy người này đến gần cô, xoa đầu cô " Nhóc con, có tương lai, tư tưởng này giác ngộ này làm người lớn chúng ta thấy xấu hổ nhưng mảnh trời này chúng ta vẫn chống đỡ được, không cần đám nhỏ mấy đứa.
Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc, Bố Hoắc cũng nói vậy,ông nói chỉ cần ông còn xách được đao thì không cần những đứa trẻ như cô chống đỡ mảnh đất tuyệt vọng này.
Nhưng hôm nay không dựa vào tuổi tác mà dựa vào năng lực. Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thẳng vào mắt Tɦẩʍ ɖυệ " Ông tuyển tôi so với tuyển những người trong đại sảnh này có ích hơn nhiều. "
Đám người trong đại sảnh nghe câu nói cuồng vọng của đứa trẻ này lập tức" oanh " một tiếng, đặc biệt là đám người nhát gan như bị mèo dẫm phải đuôi.
" Này này...nhóc con coi thường ai đó, ngươi cái gì cũng không hiểu ở chỗ này nổ. "