Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 1: Chương 1





Từ khi sinh ra đến giờ, Cố Cảnh Thịnh luôn cho rằng trời giáng thiên thạch là cảnh tượng chỉ có trong mấy quyển tiểu thuyết máu chó ba xu, cho đến ngày tận mắt nhìn thấy một hòn đá khổng lồ mang theo debuff thiêu đốt nóng rực từ trên trời rơi xuống, cô chỉ kịp hô lên 1 câu "Bỏ hố không lấp không phải tôi!" liền vĩnh biệt nhân gian.
- - Thiên tai là chuyện thường tình.

Tráng sĩ, xin hãy mỉm cười nơi chín suối.

Có lẽ là do xu cà na chết không nhắm mắt, Cố Cảnh Thịnh không chết hẳn, sau đó cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, cô bị một hệ thống có cái tên không khác gì mấy webgame rác rưởi là [Boardgame Vui Vẻ] chọn trúng.
- - Cũng không đúng, webgame rác rưởi cùng lắm chỉ lừa tiền, cái thứ đồ chơi này nói không chừng còn lừa cả mạng.
Kinh nghiệm sống không phong phú lắm nói cho Cố Cảnh Thịnh biết, phàm là loại hệ thống trói buộc mạnh mẽ không thể phá bỏ như vậy đều con mẹ nó là loại lưu manh.

Hơn nữa sau chữ "Boardgame" còn có 2 từ "Vui Vẻ", dưới tình huống này rõ ràng mười phần thì có đến tận tám chín phần chỉ mang tính tham khảo.
Hiện giờ cô đang ở trong căn phòng được phân chia bởi hệ thống, từ sàn nhà đến vách tường xung quanh, thậm chí ga giường đều là một màu trắng xóa.

Cố Cảnh Thịnh cảm thấy chỉ cần mình nằm xuống, kéo chăn lên che mặt là có thể cosplay các vị huynh đệ trong nhà xác rồi.

Ví tiền cất trong túi áo đã sớm trở thành vật hiến tế cho thiên thạch, ngược lại trên mặt bàn lại xuất hiện một chiếc di động mới kiểu dáng cổ điển, dù pin được sạc đầy nhưng lại không có tín hiệu, nói chung là loại chỉ có thể thay thế được cục gạch.

Có lẽ do cảm nhận được Cố Cảnh Thịnh âm thầm khinh bỉ, đèn tín hiệu trên điện thoại đột nhiên sáng lên, báo hiệu có tin nhắn vừa được gửi đến --
[ Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Mời người chơi số 08321-6 đến đại sảnh để chuẩn bị bắt đầu trò chơi.

Ghi chú: Kiến nghị người chơi cầm theo di động để tiện liên lạc.

]
Cố Cảnh Thịnh: "....Còn không tự động chặn được tin nhắn rác, quá phèn."
Tuy không biết con số "08321-6" kia là có ý gì, nhưng chỉ cần trong phòng không tồn tại người anh em vô hình nào đó thì tất nhiên là để chỉ chính bản thân cô rồi.

Ngừng một lát, Cố Cảnh Thịnh quyết định trả lời lại, "Có thể thoát khỏi Boardgame Vui Vẻ không?"
Quá trình hồi đáp của hệ thống chỉ mất vài giây, trình độ chăm sóc khách hàng vô cùng chuyên nghiệp--
[ Người chơi 08321-6 chưa thông qua vòng loại, không thể mở ra quyền tư vấn.

]
Ừ, trình độ không đáng tin cũng ngang ngửa với trình độ chăm sóc khách hàng.....!Ặc, đánh giá như vậy có vẻ hơi quá đáng.

Cố Cảnh Thịnh mua vui trong cái khổ chắp tay trước ngực, nhắm mắt cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi với nhân viên phục vụ bên trên vì mình đã lỡ chửi thầm.

Cô nhún vai, nghe lời tin nhắn trước đó nhét điện thoại vào trong túi, mở cánh cửa duy nhất trong phòng ra, chậm rì rì bước ra ngoài, sau đó dùng chân chặn cửa lại.

Cô hơi dùng lực đạp nhẹ, cánh cửa khép vào không phát ra một chút tiếng động.
Bên ngoài là một sảnh lớn, trần nhà cao đến cả chục mét, tuy không thấy đèn điện được lắp ở đâu nhưng lại vô cùng sáng sủa.

Cố Cảnh Thịnh đi một vòng quanh 7 cánh cửa ở đại sảnh, trầm ngâm nhìn số 6 cuối cùng trong dãy số "08321-6" của mình như có điểm suy tư.

Chưa đến nửa phút sau, cánh cửa thứ 2 bên tay trái Cố Cảnh Thịnh hé mở, một người đàn ông mặc áo khoác nâu cau mày bước ra.
Nhìn thấy Cố Cảnh Thịnh, anh ta ngừng lại một chút, tựa hồ đang muốn chào hỏi, môi vừa mới động đậy thì Cố Cảnh Thịnh đã cướp lời: "Không tồi, anh là người có tố chất tốt nhất trong những người mới ở đây."
"?!"
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt ngưng trọng lập tức hóa tro tàn, đôi mắt mở to như không thể tin nổi: "Cô cô cô --"
Không ngờ xuyên qua còn có thể gặp được người nghiêm túc như vậy, Cố Cảnh Thịnh vội vàng giải thích: "Tôi đùa chút thôi, xin lỗi nhé."
"......"
Người đàn ông nhìn cô một hồi, dường như muốn xác định giới tính của cô, cũng có thể là đang muốn xông lên đánh cho cô một trận, một lúc lâu sau mới cười khổ: "Thật ra cũng chưa chắc là đùa."
Anh ta đút tay vào túi sờ sờ mấy cái, sau đó như nhớ ra cái gì đó, ngừng động tác, lo lắng nhìn trái nhìn phải xung quanh, "Tôi tên Tưởng Nghiêm, cô là số 5 hay số 6?"
"Thành Hiệt Kinh, số 6." Cố Cảnh Thịnh thuận miệng báo một cái tên giả, nghĩ ngợi rồi nói, "Anh là số 2 sao? Vậy chắc số của chúng ta có liên quan đến thứ tự phòng rồi?"

Tưởng Nghiêm: "Không biết nữa, nhưng tôi đoán là vậy."
Cố Cảnh Thịnh khẽ gật đầu.
Bởi vì có bảy cánh cửa, mà chữ số cuối của mình lại là 6, Tưởng Nghiêm là số 2, cho nên cô có thể suy ra, tính từ tay trái, số của mọi người lần lượt hẳn là "08321-7", "08321-1", "08321-2", "08321-3", "08321-4" và "08321-5".
Cố Cảnh Thịnh chờ không lâu lắm, những người khác cũng lục tục bước ra.

08321-1 là một cô gái trẻ mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, búi tóc đẹp đẽ, lớp trang điểm nhẹ trên mặt cũng không thể che nổi sự sợ hãi.

Phòng của cô ấy ở bên tay phải phòng Tưởng Nghiêm, còn phòng bên trái thuộc về một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh đậm, quần đen dài, gương mặt vuông chữ điền nghiêm túc, độ tuổi trong khoảng từ 27 đến 30.

08321-4 là người có vẻ trẻ nhất trong số những người chơi nam, thoạt nhìn trông khá nhút nhát.

08321-5 là một người đàn ông lôi thôi quần áo rộng thùng thình, đầu tóc rối tung, dưới cặp kính là quầng thâm mắt đen kịt.

08321-6 là Cố Cảnh Thịnh.
08321-7 cũng là một cô gái, khoác áo choàng tối màu, từ khi bước ra ngoài vẫn luôn vô thức vặn ngón tay, sống lưng thẳng tắp, miệng gắt gao ngậm chặt.

Ngoại trừ lúc đầu trò chuyện vài ba câu với Tưởng Nghiêm, khoảng thời gian còn lại Cố Cảnh Thịnh đều giữ im lặng không lên tiếng.
Chờ đến khi tất cả mọi người đã tập trung đông đủ, điện thoại của bọn họ rung lên hai cái, hiển thị một tin nhắn mới được gửi đến.

[ Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Người chơi phòng 08321 đã có mặt đầy đủ, xin hãy nỗ lực vượt qua vòng chơi sau đây để mở khóa quyền hạn của người chơi chính thức.
Ghi chú: Trước khi bắt đầu, người chơi có 15 phút giao lưu.

]
"......Tôi nói này, không có ai định giải thích gì sao?"

Cất lời đầu tiên là người có vẻ bề ngoài vô cùng trạch nam 08321-5, giọng của anh ta có chút run rẩy.

08321-4 đút một tay trong túi, một tay khác đưa lên vò đầu, biểu cảm rầu rĩ: "Tôi cũng không biết, đột nhiên thấy mình xuất hiện ở đây, thế này là xuyên không đấy hả?"
Tưởng Nghiêm kiến nghị: "Nếu đã có thời gian 15 phút giao lưu, không bằng chúng ta cùng làm quen trước."
Anh ta vừa dứt lời, 08321-3 lập tức phóng ánh mắt sắc bén lên người Tưởng Nghiêm, đưa ra phán đoán: "Cho nên anh là người bên phía đoàn phim đã bắt cóc chúng tôi tới đây?"
Ở thời đại tin tức bùng nổ này, phần lớn cư dân mạng đều đã không còn xa lạ với khái niệm xuyên không, nhưng một khi chính mình trải nghiệm hiện tượng không thể lý giải nổi này, phản ứng đầu tiên của họ vẫn nghiêng về khoa học.

Tưởng Nghiêm há miệng cười khổ: "Tôi cũng giống với mọi người thôi, đều là đột nhiên xuất hiện ở đây."
08321-3 chỉ ra sơ hở của anh ta: "Nhưng thoạt nhìn anh trấn định hơn bọn tôi nhiều."
Tưởng Nghiêm sửng sốt, trầm mặc một lát mới nói:"Bởi vì trước khi tôi đến đây đã ngoài ý muốn gặp tai nạn giao thông, theo lý hẳn là phải chết rồi mới đúng.

Cho nên bây giờ dù có gặp tình huống kỳ quái nào đi nữa thì cũng chẳng tệ hơn được."
08321-3 ngạc nhiên, hạ giọng: "Tôi cũng bị tai nạn giao thông."
08321-4 bừng tỉnh: "Chẳng lẽ chúng ta đều là vì tai nạn giao thông nên mới đến đây sao?"
Cố Cảnh Thịnh lúc này mới lên tiếng phát biểu: "Không, nói ra có thể mọi người không tin, nhưng ở đây còn có một người bị thiên thạch đâm vào đấy."
"......"
08321-5: "Còn tôi, là lúc ra ngoài lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh, ngã, ngã từ trên cầu thang xuống."
Thanh âm càng ngày càng thấp, nói xong lời cuối cùng còn phảng phất có chút ngượng ngùng.
08321-3 nhíu mày: "Thức đêm chơi game hại sức khỏe, hơn nữa còn ảnh hưởng đến học tập."
"Xin lỗi." 08321-5 theo bản năng xin lỗi, sau đó mới khó hiểu nói, "Sao anh biết tôi thức khuya chơi game?"
08321-3 nhíu mày càng sâu: "Tôi là giáo viên, nếu học sinh trốn học đi net lớp tôi lớn hơn 10 tuổi, hẳn sẽ là bộ dạng của cậu."
Cố Cảnh Thịnh cung cấp cho thầy giáo này thêm một khả năng: "Nếu vận khí không tồi thì cũng có thể biến thành bộ dạng như tôi."
"Đúng vậy." Tưởng Nghiêm có chút đồng cảm sâu sắc.
Việc thức đêm tu tiên trốn học đi net nháy mắt kéo khoảng cách mọi người lại gần với nhau, cũng giảm bớt áp lực trong không khí.

Cố Cảnh Thịnh rất nhanh được biết, 08321-1 tên là Chu Thanh Thanh, nguyên nhân chết là đuối nước.

08321-3 Nhậm Tùng Sinh là giáo viên, chỉ ngồi trên xe buýt ngủ gật một lúc liền không thể mở mắt ngắm nhìn thế gian nữa.


08321-4 Vệ Gia Thời là sinh viên khoa tiếng Anh, đang đi học thì bị ô tô đẩy xuống suối vàng.

08321-5 Lâm Thâm Hà sau khi vượt phó bản game xong cũng nhận kết cục GG chấm hết cuộc đời.

08321-7 Hạ Hiểu Vân thì xem như gặp phải người xấu, bị bạn trai cũ dùng dao đâm phải nhập viện.
Là 08321-6, Cố Cảnh Thịnh có lý do cảm thấy bản thân không giống người thường -- những người chơi khác chết do bất hạnh nhân sinh thường tình, riêng cô chơi trội chết vì thiên tai thời tiết, còn thuộc về loại có một không hai.

[Boardgame Vui Vẻ] kia gom những thành phần không được xuất hiện trong phim kinh dị nước nhà như bọn họ tụ tập ở đây chơi bời, cũng xem như là mua vui trong cái chết.

[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bắt đầu khởi động trò chơi đầu tiên phòng 08321
Lựa chọn trò chơi: Ngẫu nhiên -> "Không thể miêu tả"
Độ khó: Thấp nhất
Số người chơi: 7
Ghi chú: Hãy để ý chú thỏ của bạn.

Trong thế giới vô hạn, thỏ không ăn chay, cũng giống như Tứ Đại Thiên Vương mà lại có 5 vậy, đều là chuyện thường tình.

]
Thời gian 15 phút qua đi, không có thêm bất kỳ nhắc nhở nào, Cố Cảnh Thịnh chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, cùng với những người còn lại lấy chính giữa đại sảnh làm trung tâm, bị cưỡng ép ngồi xuống thành một vòng tròn.

Cô tuyệt đối tin tưởng cái hệ thống này chắc chắn tồn tại một loại thế lực siêu nhiên nào đó, nếu không thì mặt bàn này, chiếc ghế dựa cô đang ngồi lên, cùng với con thỏ trắng kia, rốt cuộc là từ đâu tòi ra =_=.

Vệ Gia Thời lộ ra biểu cảm kinh ngạc rõ ràng, nhưng rất nhanh lại biến thành cười nhẹ: "Cũng may là chỉ chơi boardgame, trong vô hạn xuyên qua cũng coi như ôn hòa không ô nhiễm môi trường."
Tưởng Nghiêm đồng ý: "Há không chỉ ngăn gây ô nhiễm, thế này đúng là nhẹ nhàng tình cảm mà."
So với các vị tiền bối vừa lâm trận đã phải lên trời xuống biển solo với yêu ma quỷ quái trong lịch sử vô hạn lưu, ngồi chơi boardgame như này thoạt nhìn xác thực gần gũi bình dị hơn nhiều.

Cố Cảnh Thịnh muốn nói lại thôi -- Tuy rằng boardgame nghe qua có vẻ chỉ là trò giải trí nhàn hạ, nhưng dòng thứ ba nhắc đến "Số lượng người chơi còn lại" trong tin nhắn kia, vẫn làm cho trong lòng cô dấy lên một dự cảm bất thường..