Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão

Chương 12: 12: Ai Rồi Cũng Phải Vậy





"Xin nhường đường một chút."​Trần Tầm nhíu mày hô to, phóng như bay, những người đi ngang qua đều phát ra tiếng kinh ngạc, tốc độ của vị thiếu niên này thật nhanh!​Đại Hắc Ngưu đang ở trong hậu viện của tiêm thợ rèn đốt lửa nấu thuốc, nó cũng không muốn Tôn lão chết, trong miệng không ngừng phát ra tiếng bò…Ò…Bò…Ò… Cả đầu trâu ủ rụp xuống.​Bên cạnh, Tôn Khải Nhạc đang nằm trên giường với tình trạng suy yếu, khi thì thanh tỉnh, khi thì hay quên nhưng hôm nay sắc mặt hắn tương đối hồng nhuận.​Hắn gọi Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu vào phòng, chậm rãi ngồi dậy tựa lưng vào tường, một đầu trâu đen lại gần, quan tâm nhìn hắn.​"Ha ha..."​Tôn Khải Nhạc vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, hiền lành cười nói: "Ta không sao đâu, ai rồi cũng phải có một ngày như vậy.

”​“Tôn lão, xin ngài yên tâm, ta đã hỏi thăm đại phu trong thành, nếu mỗi ngày kiên trì uống thuốc, ít nhất có thể sống thêm mười năm!”​Trần Tầm vừa cười vừa nói: "Cơ thể ta vô cùng khỏe, hơn nữa sinh ý mỗi ngày đều rất tốt nên chúng ta sẽ không bao giờ thiếu bạc.


”​"Ta còn nhớ rõ ngày đầu tiên ngươi đến tiệm thợ rèn."​Gương mặt Tôn Khải Nhạc tràn đầy vết nhăn cười nói, nhìn về phía Trần Tầm:"Giống như một tiểu tử nông thôn quê mùa, ngày ngày cứ nói nhảm.

”​Trần Tầm gượng cười, không nói tiếp.​"Ta đã không còn gì để dạy ngươi, mọi thứ ngươi đều học được, sau này cái tiệm rèn này liền giao cho ngươi."​Tôn Khải Nhạc khẽ cười nói, cầm tay Trần Tầm:"Nhớ tiết kiệm thêm chút bạc để cưới vợ, đừng đi mua thuốc nữa.

”​"Tôn lão, ngài quá coi thường ta, thảo dược này có tốn bao nhiêu tiền đâu."​Trần Tầm xua tay, nói: "Tôn lão, ngài không nghe ta nói sao, ta nói..."​"Không cần an ủi ta, thân thể của ta tự mình biết."​Tôn Khải Nhạc ho một tiếng, cắt ngang Trần Tầm: "Ta có một đồ vật muốn giao cho ngươi.

”​Hắn nói xong liền từ sau lưng gối lấy ra một quyển bí tịch, suy yếu cười nói: "Nhi tử ta đã từng nhìn thấy cái này, mới đi cầu tiên lộ.


”​"Tôn lão, ta đối với tu tiên không có hứng thú."​Trần Tầm cũng không quan tâm quyển bí tịch này:"Sống thật tốt mới là quan trọng nhất.

”​"Nếu nhi tử ta có được tâm tính giống như ngươi thì tốt rồi."​Tôn Khải Nhạc hai mắt hơi thất thần, nhẹ nhàng thở dài một câu: "Ta cũng không có gì để lại cho ngươi, cứ nhận lấy đi.


”​"Được rồi." Trần Tầm gật đầu.​"Đại Hắc Ngưu, ha ha, thật tốt đi theo tiểu tử Trần Tầm."​Tôn Khải Nhạc nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, trong mắt tràn đầy yêu thích: "Ta đã gặp qua rất nhiều loài vật, chỉ có mình ngươi là có linh tính nhất, ông trời luôn yêu lấy những người có đức hiếu sinh và ngài ấy sẽ phù hộ cho các ngươi.

”​Bò...ò...! Bò...ò...! Đại Hắc Ngưu gật đầu.​"Tôn lão, đừng nói những lời nhàm chán này nữa, đại phu nói tâm tình càng tốt thì mới càng sống lâu."​Trần Tầm trở tay nắm chặt tay Tôn Khải Nhạc, lạnh thật, một luồng khí lạnh thấu xương chậm rãi chảy xuôi vào trong lòng Trần Tầm.​"Tiểu tử Trần Tầm."​"Ta ở đây, Tôn lão."​"Cảm ơn các ngươi."​Tôn Khải Nhạc cười ấm áp, nhìn Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu thật sâu, tựa hồ muốn in hai khuôn mặt này vào sâu trong đầu, vĩnh viễn không quên.​"Đi thôi, ta nghỉ ngơi một lát."​"Được, lão Ngưu, chúng ta đi nấu thuốc."​"Bò...ò...!"​Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu vội vàng chạy ra ngoài sân, bắt đầu dựa theo công thức nấu thuốc, có chút luống cuống tay chân.​Ngày hôm sau, gió lạnh thổi nhẹ, cây mận ngoài viện có vô số lá vàng rơi xuống, Tôn Khải Nhạc vĩnh biệt cõi đời ở trong phòng, đi vô cùng thanh thản.​Trên đường phố, Đại Hắc Ngưu kéo theo một cái xe đẩy, phía trên đặt quan tài, Trần Tầm đi ở phía sau đẩy mạnh, mặt không chút thay đổi.​Người đi đường đều nhíu mày không thôi, cảm giác xui xui liền cách xa.​Một người một trâu không để ý ánh mắt của người khác, chậm rãi kéo xe đẩy đi ra ngoài thành, động tác của bọn hắn rất cẩn thận, sợ xe đẩy xóc nảy.​Trần Tầm tìm một chỗ bảo địa phong thủy, chôn cất Tôn lão, trên bia mộ khắc mộ của ân sư - Tôn Khải Nhạc.​Gió lạnh thổi qua, giấy vàng đầy trời, một bầu không khí thê lương quanh quẩn trong thiên địa, Trần Tầm dâng hương cúi đầu, tiếp đó một người một trâu chậm rãi đi vào trong thành, bóng lưng dần dần biến mất.​Một người một trâu trở lại tiệm thợ rèn ngẩn người thật lâu, cái ghế ngồi trống rỗng, giống như không còn một tiểu lão đầu nào ngủ gật ở đó nữa.​"Không có việc gì, lão Ngưu, chúng ta hẳn nên cao hứng mới đúng."​"Bò...ò...?"​"Nếu như không có chúng ta, Tôn lão sẽ như thế nào, ngay cả người xử lý hậu sự cũng không có."​"Bò...ò...?"​"Mấy năm qua, chúng ta quản lý đã làm cho tiệm thợ rèn phát triển tốt hơn và Tôn lão cũng sống rất vui vẻ, đúng chứ."​"Bò...ò...!"​"Có lẽ đúng rồi, chúng ta đã làm một chuyện tốt, đến cao hứng một chút, ha, ha, ha."​"Bò...ò...! Bò...ò...! Bò...ò...!~~"​Một người một trâu cười còn khó coi hơn khóc, trong cửa hàng lại dần dần lâm vào yên tĩnh, những lời này của Trần Tầm không biết là đang an ủi Đại Hắc Ngưu, hay là đang an ủi mình..