Bắt Đầu Là Giả, Kết Thúc Là...

Chương 19: 19: Bí Mật






Đã hai tuần sau ngày kinh hoàng đó, Mộc Nhã vì sức khỏe chuyển biến tốt nên đã được đưa sang phòng bệnh hạng VIP, tuy nhiên cô vẫn chưa thể tỉnh lại.

- Anh mở nhạc cho em nghe nhé?...!Bài này được chứ?
Tống Dương luôn tranh thủ mọi lúc có thể để vào thăm cô, hôm thì kể truyện đọc sách cho cô nghe, hôm lại mở nhạc rồi ngân nga hát theo, hôm lại ngồi yên mà trò chuyện với cô.

Anh ngồi xuống ghế, dịu dàng nắm lấy tay cô xoa xoa
- Đến khi nào em mới chịu mở mắt ra mà nhìn anh…
- Vũ… Vũ…
Bất chợt Mộc Nhã nhíu nhẹ mày lại, giọng yếu ớt nói một điều gì đó.

Tống Dương nghe thấy liền bàng hoàng sửng sốt, anh vội chạy đi gọi bác sĩ đến kiểm tra
- Có vẻ cô ấy đang dần hồi phục, đúng là một tín hiệu tốt.

Chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút nữa thôi là được
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Ái Vân vừa đúng lúc đến thăm cô, nghe thông báo tình hình sức khỏe của Mộc Nhã mà mắt cô sáng rực, trong lòng vui phơi phới.


- Anh về công ty làm việc đi, để em ở đây chăm sóc cho
- Được rồi, anh chỉ ở lại thêm một chút nữa thôi.

- Haizz… Cặp vợ chồng này đúng là biết cách làm người khác ghen tị
Ái Vân thở dài lắc đầu ngán ngẩm, Tống Dương bật cười đầy sảng khoái rồi anh nhớ đến việc khi nãy nên liền hỏi chuyện từ cô
- À anh hỏi chút, lúc nãy anh nghe Mộc Nhã lẩm bẩm “Vũ… Vũ” gì đó, không biết là…
- Vũ…?
Ái Vân đang sắp xếp lại đồ đạc trong tủ chợt khựng tay lại, cô sững sờ quay sang nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc nhưng có phần lo âu
- Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt Mộc Nhã
- Sao lại vậy?
- Nếu anh thương nó thì nên quên chuyện đó đi, đừng nhắc lại nữa
- Được rồi anh hiểu rồi… Vậy anh đến công ty đây
Từ ngày Mộc Nhã nhập viện đến nay, ông bà Lý chưa từng đến thăm một lần dù họ là ba mẹ cô.

Mộc Khang ngoại trừ giờ học ra cũng thường xuyên đến chăm sóc cô đến tận khuya.

Lại vài ngày trôi qua, sau lần Mộc Nhã chợt cất giọng nói đó ra thì cô chưa có động tĩnh gì khác, vẫn chỉ nằm yên bất động.

- Em đến rồi đây, Mộc Khang cũng ở đây sao?
- Dạ em chào chị Ái Vân
- Em lại mang theo cháo đấy à?
Tống Dương ngồi đọc tài liệu trên ghế, uống một ngụm cà phê rồi ngẩng mặt nhìn cô.

Ái Vân đặt hộp cháo lên bàn rồi cười xòa giải thích
- Em mang theo để Mộc Nhã nó có tỉnh lại còn có món để ăn
- Nhưng ngày nào chị cũng phải đem về lại còn gì… Để em gọi chị ấy dậy!
Mộc Khang chen vào nói, rồi mở nắp hộp cháo ra, cậu ngồi xuống giường múc lên một muỗng hơ qua lại trước mũi Mộc Nhã.

Tống Dương và Ái Vân đều thấy khó hiểu trước hành động của cậu nhưng cũng tò mò mà dõi theo
- Nè, em làm gì vậy?
- Chị ấy thích món này lắm, không chừng nghe mùi cháo thơm quá lại tỉnh dậy cho xem

- Cái thằng này, em đã 24 tuổi rồi đó, cứ như con nít vậy
Ái Vân bất lực đánh nhẹ vai cậu mà than phiền về mấy trò trẻ con này.

Mộc Khang bĩu môi đanh đá nhưng vẫn tiếp tục trêu chọc bà chị ruột.

- Aaa chị ấy…
- Gì vậy?
- Tay chị ấy vừa cử động!!
Tống Dương lật đật đặt đống giấy tờ sang bên cạnh rồi bật dậy đến bên giường mà nhìn chăm chăm vào cô.

Ái Vân thở dài chán nản mà trách móc
- Em thôi trò đó đi, Mộc Khang! Làm sao mà nó hiệu quả đ…
- Tỉnh rồi! Mộc Nhã mở mắt ra rồi!
Tống Dương la hét đầy vui mừng, Ái Vân bàng hoàng mà chạy lại bên cạnh.

Mộc Khang được dịp lên mặt, hất cằm mà nhìn cô ra vẻ
- Chị ơi! Chị nhận ra em không?
- Bạn yêu của mày nè, nhớ tao chứ?
- Mấy đứa ở đây, anh đi gọi bác sĩ
Một lúc sau, bác sĩ phụ trách nhanh chóng chạy vào, kiểm tra vài bước cơ bản rồi gật gù vui vẻ, vỗ vai Tống Dương mà chúc mừng.

- Ái…Vân

- Ừ ừ, tao đây!
Mộc Nhã bắt đầu bập bẹ thành tiếng, chờ cô tỉnh táo hơn chút, Tống Dương đỡ người cô ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường
- Mày đói không? Tao lấy cháo cho ăn nhé?
- Em đưa cho anh, để anh đút cho cô ấy
Tống Dương ân cần múc từng muỗng, thổi phù phù cho bớt nóng.

Mộc Nhã nhìn chằm chằm vào hộp cháo, cô rưng rưng nước mắt
- Cái này… không bị thiu chứ? Lần đó, cả anh và Ái Vân đều đem những món ngon ra cho tôi ăn.

Nhưng thực chất nó đã bị hư, nổi mốc hết cả lên
Nói rồi cô òa khóc nức nở, Tống Dương chạnh lòng mà ôm lấy cô, nước mắt cũng từ khi nào ồ ạt chảy ra.

Miệng liên tục nhận lỗi về mình dù không hiểu những gì cô kể
- Anh xin lỗi, là tại anh hết..

- Vì tôi quá đói nên là… Mấy người ác lắm!
Cả Ái Vân và Mộc Khang đứng bên cạnh cũng không kiềm nổi lòng mà cúi gằm mặt, hai hàng mi ướt đẫm..