Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 50: Giải quyết vẫn đề




Kiều quản gia trở về thương lượng với Tề lão gia tử, cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể chờ đợi. Cứ thế chờ hết nửa tháng, tuy rằng lúc trước đã nói hãy lạc quan lên, nhưng thực tế đoàn người đã chờ đến sốt suột, mồm miệng phồng rộp, mỗi ngày phải uống trà lạnh hạ nhiệt. Hiện giờ cửa hàng ngừng buôn bán, sản nghiệp sở hữu lâm vào tình trạng đình trệ. Tư Nạo tìm phụ thân nhà mình nhờ hỗ trợ, nhưng bọn họ chung quy không phải người Trung nguyên nên không mấy tác dụng, cùng lắm là tìm hiểu điều tra tin tức mà thôi.

Vốn còn tưởng phải tiếp tục chờ, ấy thế vào một buổi sáng ấm áp, mọi người tiếp đón một vị khách nhân bất ngờ.

Người tới mặc một thân cẩm bào, liếc mắt liền biết chất liệu vô cùng tốt. Hơn nữa thái độ hắn kính cẩn nhưng không hèn mọn, mỗi động tác giơ tay nhấc nhân đều có khí chất thường nhân khó có thể với tới.

“Tiểu Bổng vâng mệnh chủ nhân, thỉnh Trần lão gia đi một chuyến.”

Mọi người nhìn người trước cửa khom lưng, cụp mắt, mặt không đổi sắc truyền lời, hai mặt nhìn nhau.

——Nên đi hay không, đây là vấn đề!

“A Thần…” Tề Xảo cầm tay Trần Thần, mặt trắng bệch vì lo lắng.

Trong lòng Trần Thần vốn bất ổn nhưng nhìn Tề Xảo như vậy, anh trái lại thấy trấn định hơn. Mặc kệ tất cả, anh không thể khiến Tề Xảo lo lắng, anh muốn để mọi người an tâm.

Trần Thần cười, nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của Tề Xảo, ngữ khí ôn nhu trước sau như một.

“A Xảo, đừng lo lắng, ta không sao. Ta sẽ bình an trở về.”

Chưa đợi Tề Xảo đáp lại, Kiều Vân Thâm vẫn luôn nhíu mày mở lời trước.

“Ta đi cùng ngươi.”

Vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Tư Nạo khiếp sợ mở to hai mắt, “Vân Thâm…”

“Chủ nhân nhà ta chỉ mời riêng Trần lão gia, thỉnh những người khác ở nhà kiên nhẫn chờ đợi.” Người truyền tin bảo trì thái độ không nhanh không chậm.

Mọi người nhíu mày. Một mình Trần Thần đi, nếu xảy ra chuyện thì ngay cả một người thông tri cũng không có! Như vậy sao được?!

“Thế sao được?” Kiều Vân Thâm sắc mặt thâm trầm nhìn người truyền tin, “Muốn…”

“Vân Thâm, đừng nói nữa.” Trần Thần ngăn cản Kiều Vân Thâm. Thân phận đối phương đã rõ rành rành, bảo anh đi một mình thì chỉ có thể đi một mình.

“Nhưng…” Kiều Vân Thâm sốt sắng.

Trần Thần lắc đầu cười, “Thân phận người nọ mọi người cũng sáng suốt. Nếu muốn làm gì ta ắt đã làm từ sớm, nào cần dùng cách này! Người nọ đã muốn vậy thì mình ta đi là được, các ngươi ở nhà chờ ta. Đừng lo lắng!” Câu cuối là nói với Tề Xảo.

Tề Xảo bất đắc dĩ gật gật đầu, “Nhất định phải trở về!”

“Ừ.”

Trần Thần buông đôi tay lành lạnh trong tay mình ra, đi đến trước mặt người truyền tin, thản nhiên nói: “Mời dẫn đường.”

Người truyền tin hơi khom lưng, sau đó mặt vô biểu tình dẫn đường, từ đầu chí cuối không có bất luận biến hóa nào.

Mọi người nhìn cỗ xe ngựa xa hoa chở Trần Thần xa dần, mãi đến khi nó khuất bóng.

Kiều Vân Thâm thở dài, áp chế phiền não cùng lo lắng trong lòng. Hiện giờ trong nhà chỉ còn mình có thể đảm đương, hắn muốn tỉnh táo dốc sức giúp Trần Thần. Hắn cúi đầu nhìn về phía Tề Xảo, mềm giọng dặn dò:

“A Xảo, vào nhà thôi! Giờ ngươi đang mang thai, đừng để nhiễm phong hàn, nếu không A Thần trở về thế nào cũng lo sốt vó!”

Tề Xảo nhìn Kiều Vân Thâm, biết người này lúc nào cũng giống như ca ca lo lắng cho mình, miễn cưỡng kéo khóe miệng.

“Ta biết rồi, Vân Thâm.” Nhưng ánh mắt vẫn lo lắng nhìn phương hướng Trần Thần ly khai. Y làm sao có thể yên lòng! Kia là phu quân của y! Là người y yêu thương nhất!

Kiều Vân Thâm cũng hiểu tâm tình Tề Xảo. Chưa nói Tề Xảo là phu lang của Trần Thần, bản thân hắn làm bạn tốt cũng lo lắng không muốn vào nhà!

Tư Nạo thấy hai người như vậy, cả tiểu tư, tiểu thị hầu bên cạnh cũng đều lo lắng nhìn hai người. Y khẽ cắn môi, quyết định tốt hơn hết đi điều tra một chút! Mình so với những người này còn có nguồn cung cấp tin tức!

“Các ngươi vào nhà hết đi! Ta đi tra thử xem! Có tin gì ta sẽ báo cho các ngươi!”

Kiều Vân Thâm quay đầu nhìn Tư Nạo đứng sau lưng mình, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt không khỏi nhu hòa đi, ngữ khí so với ngày thường mềm nhẹ hơn rất nhiều.

“Cám ơn! Vậy làm phiền ngươi!”

Lần đầu tiên được đối phương nhìn chăm chú như thế, Tư Nạo ngẩn người, sau khi nghe lời đối phương nói lập tức đỏ bừng mặt, ánh mắt đảo quanh tứ phía không dám nhìn thẳng Kiều Vân Thâm.

“Không… Không có gì, ta đi luôn đây!” Nói xong, cũng không quay đầu chạy mất.

Kiều Vân Thâm dõi theo hướng đối phương rời đi, lòng hắn thấu hiểu, nhưng vừa nghĩ đến hiện trạng của Tề gia, ánh mắt hắn không khỏi ảm đạm. Không thể hại y.

Liếc Tề Xảo, nghĩ đến Trần Thần rồi đến tình cảm giữa bọn họ, tâm Kiều Vân Thâm cũng rung động. Rối rắm trong chốc lát, hắn khẽ cắn môi, âm thầm quyết định, nếu… Lần này có thể vượt qua, hắn… Sẽ cùng y thành thân. Nếu thất bại… Hiện tại hắn vẫn chưa thổ lộ, y vẫn có thể gả cho người khác!

Kiều Vân Thâm nghĩ thông suốt liền tạm thời bỏ qua ý nghĩ trong đầu, đem lực chú ý chuyển sang Tề Xảo còn đang lo lắng nhìn về phương xa.

“A Xảo, vào nhà thôi. A Thần sẽ trở về. Tư Nạo cũng bám theo, nhận được tin tức y sẽ báo lại trước tiên.”

Tề Xảo nghĩ nghĩ, cảm thấy đừng khiến mọi người lo lắng vẫn tốt hơn, cười cười với Kiều Vân Thâm rồi vào nhà.

Bọn họ bên kia nóng lòng chờ đợi, Trần Thần bên này dừng chân trước một tòa nhà lớn.

Trần Thần đi theo người truyền tin vào đại sảnh. Anh cẩn thận quan sát dọc đường, phát hiện tòa nhà này gần như không người, ngẫu nhiên có một hai người đi ngang qua thì vẻ mặt cũng không khác lắm so với người truyền tin. Càng tiến vào trong, Trần Thần càng cảm thấy áp lực. Đến khi đứng trước của đại sảnh, anh cảm thấy căng thẳng cực điểm.

Người truyền tin cung kính đứng ngoài hành lễ, “Chủ nhân, Trần lão gia đã tới.”

Bên trong thật yên tĩnh, qua vài giây đồng hồ mới có một thanh âm nghe không ra hỉ nộ vang lên, “Ừ, vào đi.”

Người truyền tin đứng dậy, cúi gập thắt lưng đẩy cửa ra, cung kính đưa tay, “Mời vào, Trần lão gia.”

Trần Thần gật đầu với người truyền tin, mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không, sau đó đi vào.

Trong phòng đốt huân hương, nhưng mùi hương nhàn nhạt khiến người không tự chủ thả lỏng tinh thần. Cách bài trí cũng điệu thấp, không rực rỡ xa hoa mà nhẹ nhàng trang nhã. Trần Thần vội nhìn thoáng qua, không để ý kỹ.

Cửa được người đứng ngoài nhẹ nhàng đóng lại, Trần Thần ngần ngừ, sau đó tiếp tục hướng vào gian trong. Đi chưa được mấy bước, anh bắt gặp một nam nhân, chuẩn xác mà nói là một gia nhi, đang ngồi sau cái bàn tròn giữa phòng, tay nâng chén rượu, mà trên bàn bày biện rất nhiều món ăn ngon.

Trần Thần dừng lại, lẳng lặng nhìn nam nhân kia. Nam nhân tựa hồ nhận ra ánh nhìn của anh, bàn tay nâng chén rượu khựng lại, sau đó chậm rãi đặt xuống. Chén rượu va chạm với mặt bàn phát ra tiếng cạch nho nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh chợt có vẻ rất vang.

Nam nhân cúi đầu, Trần Thần quan sát người nọ, hai bên cứ im lặng như thế hồi lâu. Ngay khi Trần Thần nhịn không được tính hỏi, nam nhân đã giành mở lời trước.

“Ngồi đi.”

Trái tim Trần Thần đập thình thịch, tự nhiên sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc. Điều này khiến cho anh phải nhíu mày… Anh tuyệt đối chưa từng gặp đối phương, tại sao lại có cảm giác quen thuộc? Nhưng anh cũng không bối rối, thuận theo lời hắn ngồi vào bàn.

Nam nhân nhìn anh ngồi xuống rồi lấy một cái chén sạch sẽ đặt trước mặt anh, chủ động rót rượu.

Trần Thần lẳng lặng quan sát hết thảy, cầm chén rượu trong tay nhẹ nhàng xoay tròn.

Nam nhân cũng tự rót cho mình một chén rồi cầm lên, giơ ngang mặt Trần Thần, có ý muốn chạm cốc. Chân mày Trần Thần cau chặt, cảm giác quen thuộc kia ngày càng mãnh liệt.

Anh còn đang bận xoắn xuýt thì tay anh đã tự động chạm cốc với nam nhân. Trần Thần hoàn hồn sau tiếng vang nhỏ, bối rối. Mà nam nhân thì nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó ngửa đầu cạn chén.

Trần Thần nhìn động tác của nam nhân, trái tim giật thót một cái, quá quen thuộc.

“Uống mau!” Nam nhân thoạt nhìn rất vui vẻ, toe toét rót thêm chén nữa, tự động cụng chén Trần Thần một cái rồi uống.

Trong lòng Trần Thần bắt đầu quay cuồng, cảm giác này quá cmn quen. Anh chưa kịp định hình trong đầu, thân thể đã theo bản năng làm theo hắn. Trần Thần uống xong, tỉnh táo lại thì cực muốn chửi bậy.

Nam nhân mặc kệ Trần Thần rối rắm, thấy anh uống rượu thì càng toe toét cười, lộ ra tám cái răng sáng bóng, đôi mắt bị mái tóc dài che phủ cũng lộ ra, một khuôn mặt tươi cười trong sáng xuất hiện trước mặt Trần Thần.

“Thình thịch…” Trần Thần sửng sốt, hai tròng mắt như muốn rớt cả ra ngoài, miệng mấp máy, ngón tay run rẩy chỉ vào nam nhân.

“Hà… Hà Nhật?!” Bởi vì kinh ngạc cực độ mà thanh âm Trần Thần bỗng dưng cao vút quãng tám.