Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 5: Ngày đầu tại Tề phủ




Sáng ngày thứ hai, hai người được hạ nhân hầu hạ mặc y phục mới, dùng bữa sáng, sau đó đến chỗ của Tề lão gia tử.

“Ha ha ha~~ A Thần a, chúng ta đã là người một nhà, không cần câu nệ! Ngồi đi, ngồi đi!” – Tề lão gia tử mặt mày tươi cười rạng rỡ.

“A… Vâng!” Trần Thần tổng cảm thấy trước mặt Tề lão gia tử não của mình chẳng đủ dùng.

Hai người cùng ngồi xuống ghế.

Tề cha nhìn nhìn tướng mạo anh đường hoàng khỏe mạnh, thấy thế nào cũng là một nhân tài giỏi giang, rất vừa lòng nhi tế này – “A Thần a, tối qua ngủ ngon giấc không?”

Không đợi Trần Thần kịp nói, Tề lão gia tử đã mở miệng trước – “Nói cái gì đó? Ngày hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của vợ chồng son người ta, sao lại ngủ không ngon?! Đừng hỏi, vợ chồng son chúng nó thẹn thùng!” – Nói xong còn nháy mắt với Trần Thần.

Trần Thần cảm thấy đau đầu nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể ngồi đó cười hùa theo.

“Trông ta lão hồ đồ rồi! Sao lại hỏi những chuyện không đâu này a? Coi như ta chưa nói gì.” – Tề cha che khăn cười, Trần Thần quặn bụng.

“A… Ha ha…” Trần Thần thật không biết nói cái gì.

“A Thần a, ngươi là người nơi nào?” – Tề cha bắt đầu hỏi một ít sự tình mình quan tâm.

“Con cũng không biết, từ nhỏ đã theo sư phụ, ở trên núi lớn lên.” – Mấy vấn đề bình thường Trần Thần vẫn cẩn thận trả lời.

“A?! Trên núi? Kia sư phụ của ngươi làm nghề gì?”

“Gia sư lúc tuổi trẻ bốn biển là nhà, về già liền ẩn cư trong núi.”

“A… Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay 23.”

“23?! Tuổi tác không nhỏ, như thế nào chưa thành thân a?” – Tề cha kinh ngạc, nơi này dù sao 17 tuổi về cơ bản đã làm phụ thân, 23 tuổi đứa nhỏ cũng bắt đầu đi học.

“Dạ. Trên núi không có… Ca nhi, ta cũng không có tâm tư kia. Nếu không xuống núi, ta cũng không biết trên thế giới này còn có ca nhi đâu.”

Vừa nghe vậy, Tề cha cũng không lại hỏi kỹ. Đây chắc là cố sự bí mật của người trẻ tuổi, sư phụ nó chỉ sợ cũng không phải nhân vật đơn giản, có khi giống như trong hí kịch, xuống núi tìm người tri kỷ. Nhìn Trần Thần ánh mắt trong sáng vô tư, trên người lại có một loại khí chất không tầm thường, Tề cha thật tin tưởng anh là người tốt, tin tưởng anh xuống núi chính là vì A Xảo nhà mình. Nhân duyên ngàn dặm quanh co, hẳn là cái này đi. Tề cha thực vừa lòng, cười đến lão hoài an ủi.

—— Không thể không nói, kịch văn hại người a! Não bổ hung tàn!

Tề lão gia tử lại càng hài lòng vô cùng. Lão là ai?! Lăn lộn hơn nửa đời người, Trần Thần cái gì nội tình, nhân phẩm, còn không phải liếc một cái liền nhìn ra! Lần đầu tiên nhìn thấy người thanh niên này chỉ biết hắn là người thích hợp nhất với Tề Xảo. Làm phụ thân, có người truyền y bát hay không lão không quan tâm, nhưng ca nhi bảo bối là máu thịt trong tim lão, nếu A Xảo không hạnh phúc, sản nghiệp lớn thì làm được gì?! Tìm người bảo vệ sản nghiệp làm sao bằng tìm người có thể đau A Xảo! Tề lão gia tử thực đau lòng.

Tề lão gia tử thấy bộ dáng Trần Thần còn chút câu nệ, không muốn lại giữ anh, sợ hù dọa anh, gọi Kiều quản gia tới, nói với Trần Thần – “A Thần a, từ nay về sau Tề phủ là của ngươi! Đây là Kiều quản gia, đã theo ta nửa đời người, rất trung thành và tận tâm! Trên dưới Tề phủ đều do hắn xử lý, về sau để cho hắn mang ngươi theo làm quen sinh ý trong nhà một chút. Có cái gì không hiểu có thể đến hỏi hắn, hỏi ta cũng được, bất quá không sợ ngươi chê cười, kỳ thực ta kém Kiều quản gia rất xa! Ha ha ha~~~~~~”

Trần Thần kinh ngạc – “Tề lão gia tử, như vậy sao được?! Ta…” – Chung quy là một người xa lạ a!

Tề lão gia tử cười khoát tay – “Không có gì không được. A Thần, ta tin tưởng ngươi!”

Đối mặt với ánh mắt ấm áp tín nhiệm của Tề lão gia tử, tâm Trần Thần rối như tơ vò, không biết nên cự tuyệt thế nào.

Tề lão gia tử tựa hồ như sớm đoán được, như trước cười nói – “A Thần a, ta già rồi, không muốn lại lao tâm lao lực nữa! Ngươi giúp ta đi! Coi như là xuống núi rèn luyện một phen!”

Trần Thần thực muốn cự tuyệt nhưng nói không nên lời. Một mặt là Tề lão gia tử tín nhiệm cùng ủy thác, mặt khác anh sẽ không còn phải lo mình tại thế giới xa lạ này sống tiếp như thế nào!

Thế giới kia đã không còn vướng bận, sinh hoạt ở nơi nào cũng giống nhau cả sao?! Nghĩ đến trước kia mẹ đã nói một câu: “Mỗi một chuyện tồn tại đều có tính tất yếu của nó, thế gian hết thảy đều tuân theo nhân quả.” Mình có thể tới nơi này, ắt hẳn là có nguyên nhân đi.

Trần Thần quyết định lưu lại. Anh muốn biết “Nhân” mình tới thế giới này, có thể kết ra “Quả” gì.

“Tề lão gia tử, ta sẽ hảo hảo thay ngài quản lí sinh ý, xin ngài yên tâm! Bất quá ta lấy thân phận làm công lưu lại, Tề gia vẫn là của ngài, ta chỉ là người làm việc cho ngài!”

Tề lão gia tử vui mừng gật gật đầu – “A Thần a, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi!” – Không nói thêm gì nữa, để Trần Thần cùng Tề Xảo đi về trước.

Sau khi Trần Thần và Tề Xảo rời khỏi, Tề cha liền đuổi theo, hình như có chuyện muốn nói. Tề lão gia tử cũng chỉ cười cười.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Tề lão gia tử vẫn còn ngồi trên ghế, Kiều quản gia đứng phía sau.

“Văn Chi a, về sau đứa bé kia liền giao cho ngươi! Nó là đứa trẻ tốt, giúp đỡ nó nhiều một chút!”

Kiều quản gia mím chặt môi, bất động không trả lời.

“Ha ha~~~~~ Văn Chi, ngươi vẫn như vậy! Coi như ngươi không tin nó, cũng nên tin tưởng ánh mắt của ta đi!”

“…Ta đương nhiên tin tưởng lão gia!” – Kiều quản gi biểu tình phức tạp – “Nhưng ta sẽ dùng hai mắt xem chừng hắn. Nếu hắn làm ra việc bất lợi đối với Tề gia… Chỉ đành xin lỗi công tử, để y thủ tiết.”

Tề lão gia tử bất đắc dĩ nhìn Kiều quản gia – “Ngươi nha… Được rồi, cứ dùng cặp mắt của ngươi chứng kiến đi! Ta tin tưởng đứa bé A Thần kia.” – Kiều quản gia rốt cục khẽ nâng mí mắt, thản nhiên nhìn lão gia tử, mặt không đổi sắc.

“A… Văn Chi, thôi biểu tình này đi! Bộ mặt này của ngươi ta đều nhìn hơn 20 năm! Cũng không biết ngươi còn biểu tình nào khác không nữa!”

Kiều quản gia bất động như núi.

“Ngươi nha! Chính vì ngươi như vậy mới nuôi Vân Thâm khả ái thành một bộ đức hạnh giống ngươi! Đã 18 tuổi chưa thành thân không nói, còn từ sáng tới tối bày ra biểu tình như ai mắc nợ hắn hai mươi vạn lượng bạc! Ngươi như này sẽ làm Vân Thâm độc thân cả đời đó! Ngươi có biết cha A Xảo cằn nhằn ta nhiều lần lắm rồi không! – Tề lão gia tử vừa nghĩ phu lang nhà mình suốt ngày nghĩ linh tinh liền đau đầu.

Kiều quản gia đứng thẳng như tùng, bất động như núi, ngay cả lông mi cũng không chớp.

Tề lão gia tử nghẹn khuất ngồi ở đằng kia. Mặc kệ tới khi nào, lão đều không có biện pháp đối với đại quản gia nhà mình.

Nói tới bên kia, Tề cha đuổi theo Trần Thần cùng Tề Xảo ra tới cửa.

“A Thần a, ta có việc tìm Tề Xảo, con tự trở về trước nhé? Con yên tâm, không lâu lắm đâu.”

“Đương nhiên được, xin cứ tự nhiên ạ.”

Tề Xảo liếc mắt nhìn Trần Thần, yên lặng cùng Tề cha ly khai.

Trần Thần nhìn hai người đi xa, thở ra một hơi, bảo hạ nhân dẫn mình về phòng Tề Xảo.

Tề cha mang Tề Xảo đến phòng mình, đuổi hết hạ nhân, lôi kéo tay Tề Xảo bước nhanh ngồi trên ghế.

“A Xảo, cha nghe nói hỉ yến ngày hôm qua đều ăn hết?” – Tề cha nghĩ đến tin tức tiểu thị hầu sáng sớm thu dọn hỉ phòng mang đến, cười toe toét.

Tề Xảo há miệng, không biết nói như thế nào với người cha luôn thương mình từ nhỏ.

“Thật là, có gì không thể cùng cha nói!”

“…Cha…Không phải… Con muốn nói….. Con cùng Trần thiếu gia…”

“Trần thiếu gia cái gì, giờ sao xưng hô thế được a, hiện tại nó là tướng công của con! Kêu tướng công!”

“…Con…”

“Tốt lắm tốt lắm, cha biết con từ nhỏ thẹn thùng, cha cũng không ép con… Kia Trần Thần a, vừa thấy chính là một gia nhi tốt, con thật có phúc nha, được gả cho phu quân tốt, sau đó a, cần phải trói chặt trái tim hắn.”

“…Cha…”

“Con nha, đừng như trước đây chuyện gì cũng chịu đựng, cái gì cũng không tranh, bị ủy khuất cũng không nói! Thế nên mới bị những đứa trẻ chơi cùng bắt nạt!” – Tề cha thở dài – “Con nha, lúc nào cũng vậy. Nhưng hiện tại đã khác, con bây giờ là phu lang người ta, cần tranh thì tranh, bị ủy khuất cũng đừng chịu đựng. Chuyện tình cảm phu phu đừng luôn giấu trong lòng!”

“Cha…”

“Tốt lắm, không nói nữa, con mau trở về bồi A Thần đi! Sắp tới không có thời gian đâu, phụ thân con rất muốn nó mau chóng tiếp nhận sinh ý đấy!”

“…Con biết rồi, cha, hài nhi cáo từ trước.”

Tề Xảo rời khỏi phòng Tề cha, vừa đi vừa suy nghĩ những lời cha nói. Y không biết nên làm gì! Y đã đáp ứng Trần Thần sẽ để anh đi, nhưng phụ thân và cha đã coi anh như nhi tế, y không biết nên làm sao giải thích cho phụ thân và cha những điều này.

Mải nghĩ ngợi, bất tri bất giác đã về trước cửa phòng. Nhìn thấy Trần Thần đang ngồi ở cửa sổ cúi đầu, tay cầm sách, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu rọi, ngẫu nhiên có gió thổi qua, mái tóc ngắn của Trần Thần nhẹ nhàng lay lay trước trán, thân người chìm trong nắng sớm, có chút hư ảo…

Ánh mắt Tề Xảo nóng lên, tâm như bị một tảng đá lớn đè nặng… Đột nhiên rất muốn khóc…

Y không muốn anh đi…

Y muốn cùng anh đọc sách…

Y muốn cùng anh ngắm hoa nở hoa tàn….

Y muốn cùng anh trải qua cả đời…

Y muốn…



“Tề Xảo?! Trở về sao không vào phòng?” – Trần Thần đem sách cất lại trên giá, thấy hơi lạ.

“…Ân, không có gì!” – Tề Xảo áp chế trái tim đong đầy cảm xúc, miễn cưỡng cười.

Trần Thần muốn hỏi lại không dám hỏi, dù sao vẫn là người xa lạ, quá liều lĩnh không tốt.

Hai người đứng một lúc, liền yên lặng chuyện ai người nấy làm, bầu không khí tràn đầy lúng túng.

Thẳng đến tối khi đi ngủ, hai người vẫn khó xử như cũ.