Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 41-1: Dạo chơi miếu hội (Thượng)




Thời tiết ngày một chuyển lạnh, hoa màu và trái cây trong ruộng lần lượt chín cây. Trần Thần cùng Kiều Vân Thâm thương lượng, quyết định mua về tích trữ một ít, để dành cho mùa đông.

Từ nông hộ mà Tề gia thường hợp tác mua về rất nhiều rau dưa và trái cây, xếp kín đầy hầm, sau đó lấp đất chôn. Bởi vì Tề Xảo thành thân, vật phẩm mang biếu năm nay Tề gia phải mua nhiều gấp hai lần, Trần Thần phải đào thêm một hầm chứa mới để cất giữ.

Bận bịu xong hết cũng là lúc đến đợt miếu hội* đầu tiên, toàn thể Tề gia quyết định nghỉ ngơi một ngày. Tề lão gia tử dẫn theo Tề cha, Trần Thần dẫn theo Tề Xảo, cùng cha con Kiều quản gia, đoàn người ăn mặc chỉnh tề, mang theo tiểu tư và tiểu thị hầu, thong thả đi dạo miếu hội.

(*)miếu hội ( 庙会): Tìm hiểu thêm tại đây

Trần Thần cùng Tề Xảo dĩ nhiên là muốn tách riêng, cho Chi Hương và Quế Hương ngân lượng để hai đứa tự đi chơi, đôi tiểu phu phu mỹ mãn chìm trong thế giới của hai người, tựa như một buổi hẹn hò, nắm tay nhau đi dạo trên đường.

Tề Xảo rất hưng phấn giống như hồi còn bé được đi chơi phố, mỉm cười vui vẻ ngó nghiêng khắp ven đường. Có lẽ do có người bồi bên cạnh, trước kia chỉ nghĩ miếu hội khá thú vị, còn lúc này lại thấy chơi thật vui, mọi thứ xung quanh đều mới lạ.

Trần Thần thấy Tề Xảo thích, liền săn sóc dắt tay y, cẩn thận che chở, không để người đi đường chèn ép Tề Xảo. Sải bước rẽ vào từng sạp hàng, thích liền mua, không thích thì không dừng lại.

Đi qua sạp bán búp bê đất sét của một cụ ông, nhìn những tượng đất nhỏ đáng yêu, Trần Thần đột nhiên nhớ ra ngày trước tính mang Tề Xảo ra đây nặn một đôi, nhưng vì sau đó vướng bận nhiều chuyện nên vẫn luôn gác lại. Hiện giờ nếu đã đến đây thì tiện thể nặn luôn.

“Lão bá, có thể nặn một đôi tượng cho chúng ta không?” Trần Thần dắt Tề Xảo đứng trước sạp hàng, cười hỏi cụ ông nặn tượng đất.

Cụ ông ngẩng đầu, nhìn hai người rồi cười gật đầu. Cầm một cục đất sét, cụ ông bắt đầu tạo hình.

Tề Xảo nhìn tượng đất trong tay cụ ông dần thành hình, quay đầu liếc Trần Thần một cái. Trần Thần đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

Chỉ chốc lát sau, một cặp tượng đất nhỏ ra lò. Cụ ông cầm bút lông, chấm màu nước, đối chiếu với hai người mà tô lên bề mặt bức tượng.

Đợi tô xong màu, hong khô, một cặp tượng đất phiên bản thu nhỏ bọn họ liền xuất hiện trên tay Tề Xảo. Mặt của tượng đất béo tròn, không giống hai người cho lắm, nhưng y phục, đầu tóc thì y hệt, cùng nắm tay nhau cười rất vui vẻ, thậm chí hai cái đầu còn ghé vào nhau. Tề Xảo cầm tượng đất, nở nụ cười xuất phát từ thâm tâm.

“Thích không?”

“Thích!”

Trần Thần cười tươi. Kỳ thật anh cũng thích.

“Lão bá, bao nhiêu tiền?”

“14 đồng tất cả.”

Trần Thần lấy 20 đồng đưa cho cụ ông, “Có thể cho chúng ta một cái hòm không?”

Cụ ông cười rất vui vẻ, cầm tiền rồi từ trong cái bọc cũ nát lấy ra một chiếc hòm màu đỏ, là chiếc đẹp nhất, đưa cho Trần Thần.

Trần Thần cười tươi, nhận lấy hòm rồi bỏ tượng đất nhỏ trong tay Tề Xảo vào.

“Trở về rồi bày, chỗ này đông người, dễ bị làm hỏng!”

Tề Xảo gật đầu, “Ừ, nghe lời ngươi.”

Trần Thần đem tượng đất cất đi, lại xin cụ ông dây thừng để buộc. Nhìn chiếc hòm kiên cố, Trần Thần yên tâm, quay đầu cười nói với cụ ông:

“Tay nghề của ông thật giỏi! Về sau ta có nhi tử, muốn nhờ ông nặn cả nhà có được không?”

Cụ ông cười có chút ngượng ngùng, nếp nhăn trên mặt nhăn tít lại, con ngươi đục đục cũng sáng lên.

“Ha ha ha… Tất nhiên là được! Hai người thích đồ chơi lão làm, lão cao hứng còn không kịp! Đến lúc đó, ta sẽ tính rẻ cho các ngươi!”

“Ha ha… Cảm ơn ông, lão bá.”

Lúc này, lại có khách nhân đến, Trần Thần mỉm cười và gật đầu với cụ ông, sau đó dắt tay Tề Xảo rời đi.

Hai người chen chúc trong dòng người, vô tình ghé vào một quán nhỏ đông đúc. Tề Xảo thấy nhóm ca nhi và trẻ con cười khoái chí, mọi người vây quanh quán đó ai cũng cao giọng hô hào rất náo nhiệt, liền muốn vào xem.

“A Thần…”

Trần Thần cũng nhìn thấy, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tề Xảo, quay đầu cười với y rồi chen vào. Lách qua đám người chật chội, đứng ở phía trước, thấy bên trong là một bãi đất trống khá rộng, bày rất nhiều đồ vật đa dạng. Búp bê sứ, bình hoa, khóa, vòng tay, tượng gỗ điêu khắc… Rất nhiều ca nhi và trẻ con đứng bên cạnh, lúc này đang có một ca nhi chơi ném vòng trúc.

“Hầy, không trúng rồi!” Đám người tiếc nuối than, ca nhi kia cũng uể oải dẩu môi.

“Thử một lần nữa có khi lại trúng.” Chủ quán nhanh nhảu đưa ra vài vòng trúc.

Ca nhi kia cắn môi, nhìn những món đồ chơi, tiếp tục ném. Ném nửa ngày, chỉ ném trúng một bình hoa nhỏ, tức đến dậm chân, nhưng nhìn bình hoa trong tay, cũng chỉ trề môi rồi đi. Chủ quán cầm một con chó bằng gỗ thế vào chỗ trống, sau đó cao giọng thét mời những người khác vào chơi. Một đứa trẻ tiến vào, mua vòng trúc.

“A Thần…”

Trần Thần nhìn về phía Tề Xảo. Hai mắt Tề Xảo long lanh nhìn anh.

“Ta cũng muốn ném.”

Trần Thần cười, “Được.”

Đi đến trước mặt chủ quán, Trần Thần hỏi: “Bán thế nào?”

Chủ quán nhìn Trần Thần và Tề Xảo ăn mặc giống kẻ có tiền, vội vàng xun xoe trả lời: “Một đồng hai vòng, đồ vật ném trúng liền thuộc về ngươi.” Nói xong còn giơ vòng trúc tới trước mặt Trần Thần.

Trần Thần xuất ra 10 đồng đưa cho chủ quán, “Lấy 20 vòng.”

Chủ quán nhanh chóng cầm 20 vòng trúc đưa cho Trần Thần, cong lưng lùi qua một bên. Vừa lúc đứa bé mới rồi ném xong, không trúng nên giận dỗi đứng nép vào, định bụng nhìn bọn Trần Thần ném vòng.

Trần Thần đưa vòng trúc cho Tề Xảo, “Ném đi.”

Tề Xảo nhận lấy, mỉm cười với anh.

Đứng sau vạch trắng, Tề Xảo cầm một vòng trúc, nhìn món đồ chơi trên bãi đất trống. Tìm thấy tượng gỗ điêu khắc nhỏ mà mình ưng ý, chuẩn bị tư thế, ném vòng…

Ném không tới.

Tề Xảo mím môi, cầm lấy vòng trúc thứ hai, tiếp tục ném.

Vẫn không tới.

Khẽ cắn môi, tiếp tục.



Ném liên tục 10 vòng trúc, ngay cả 1 vòng cũng không tới, Tề Xảo tủi thân nhìn về phía Trần Thần.

Trần Thần vỗ đầu Tề Xảo, “Không sao, vẫn còn nhiều vòng mà! Tiếp tục nào!”

Tề Xảo nhìn tượng gỗ nhỏ trên bãi đất trống, lại nhìn Trần Thần, khẽ cắn môi, nhét vòng trúc vào tay Trần Thần.

“Ngươi ném!”

“Sao không chơi nữa?”

“Ném không tới…”

Nhìn Tề Xảo vừa tội nghiệp vừa giận dỗi, Trần Thần bất đắc dĩ đứng vào vị trí vừa rồi của Tề Xảo, thay Tề Xảo ném vòng.

Vào vị trí, ném một cái. Đáng nhẽ vòng sẽ bay tới nhưng không ngờ lại lệch quỹ đạo giữa không trung, rơi xuống bên cạnh tượng gỗ. Trần Thần nhíu mày, ném thêm một cái.

Quả nhiên, vẫn lệch như cũ, ném không tới.

Trần Thần cầm vòng trúc quan sát, phát hiện vành vòng mất cân đối, một bên tròn một bên dẹt. Hơn nữa vòng trúc chỗ dày chỗ mỏng không đều. Tuy không rõ ràng, nhưng e rằng chính sự chênh lệch nhỏ này là nguyên nhân vòng trúc nửa đường rơi lệch.

Trần Thần tiếp tục ném vòng trúc, lần này là hướng về bên cạnh. Quả nhiên, chỗ rơi xuống chính là chỗ cần trúng lúc trước. Anh cười, ném cái vòng cuối cùng, lần này ném trúng.

“A Thần giỏi quá.” Tề Xảo ôm tượng gỗ nhỏ, vui vẻ nhìn Trần Thần.

“Ngươi thích là tốt rồi.”

“Tiểu phu phu ân ái ghê nha!” Mọi người vây xem thấy tình cảm đằm thắm của hai người, nhao nhao trêu chọc.

“Đúng vậy đúng vậy! Tiểu phu phu tình cảm tốt ghê!”

“Ai u, ngươi xem gia nhi thương phu lang chưa kìa! Ha ha…”

Tề Xảo vốn đang rất vui vẻ bị đám đông trêu đỏ mắt, chịu không nổi kéo tay Trần Thần chạy ra ngoài. Cách rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng mọi người la hét “Chạy mất rồi” “Thẹn thùng rồi”.

Tận khi không còn nghe rõ tiếng ồn ào, Tề Xảo mới buông tay Trần Thần, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ hồng đang nóng lên của bản thân.

“Ổn rồi, đủ xa rồi.” Trần Thần kéo tay y xuống, lần nữa nắm chặt trong lòng bàn tay, “Chúng ta tiếp tục ngao du nào.”

“Ừ.”

====================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rất xin lỗi mọi người, chương này ngắn quá! Hôm nay Mèo Lười thực sự không có thời gian, chỉ có từng này, chờ khi nào rảnh, Mèo Lười sẽ bổ sung nha. Rất rất xin lỗi mọi người nhé!