Trở lại Tề phủ, Trần Thần hỏi tiểu tư Tề lão gia tử ở đâu liền đến thẳng đó.
Đi vào đình nghỉ mát trong hoa viên, Tề lão gia tử và Tề cha đang ngồi ăn kem hoa quả tươi. Từ khi Trần Thần làm món đó, tốc độ tiêu hao băng ở Tề gia tăng rõ rệt.
Trần Thần hướng hai người làm lễ thì nhận được cái trừng mắt của Tề lão gia tử. Tề cha tủm tỉm tiêu sái đi qua, kéo Trần Thần vào trong đình, trong lúc đó còn tranh thủ lườm Tề lão gia tử một cái.
“A Thần, hôm nay có mệt không? Việc của cửa hàng chắc phiền lắm nhỉ?”
“Không phiền ạ, việc cũng không nhiều. Ngài yên tâm, con không sao cả!”
Tề cha gật đầu cười, “Con cũng đừng liều mạng kẻo mệt! Việc không lo hết thì có Văn Chi Vân Thâm! Nếu còn không đủ, con cứ kéo lão già này theo cùng! Tuy lão chẳng có tích sự gì, nhưng vẫn biết cân đong đo đếm, còn chút giá trị!”
Trần Thần há mồm, thật muốn nói Tề lão gia tử dù bán hàng cũng không làm nổi! Nhưng khóe mắt liếc thấy Tề lão gia tử đang hóa đá, anh sáng suốt ngậm miệng.
Tề cha không nhìn lão gia tử nhà mình, tiếp tục lôi kéo Trần Thần dặn dò: “A Thần, về sau nhớ trở về sớm, bồi A Xảo nhiều hơn! Nó ở nhà một mình rất buồn, con gắng bồi nó một tí!”
Về điểm này anh rất vui lòng, cực kì thành khẩn gật đầu, “Con sẽ!”
Phi thường vừa lòng với câu trả lời của Trần Thần, Tề cha cười càng tươi.
“Phụ thân, hôm nay con có chuyện muốn thưa với cùng hai người!”
“Chuyện cửa hàng à? Con cứ tìm Văn Chi với Vân Thâm mà thương lượng! Hai chúng ta không hiểu lắm đâu!”
“Cũng không hẳn là chuyện cửa hàng….” Trần Thần lấy gạch men sứ ra đưa cho Tề cha, “Đây là lô gạch men sứ ra lò đầu tiên, cha, người xem thử đi.”
Tề cha cầm viên gạch, nhìn hoa văn chìm thanh nhã trên bề mặt mà sững sờ. Đồ sứ ở thời đại này không hiếm, dù là gia đình bình thường cũng có một hai cái bát nung, không tính là đồ sứ. Nhưng gạch men sứ trong tay Tề cha chưa thấy bao giờ. Bóng loáng nhẵn nhụi, mỹ quan đẹp đẽ, gõ nhẹ một cái sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy, nếu không biết thì sẽ nghĩ đây chính là đồ sứ thượng đẳng. Nhưng mà….
Tề cha kinh ngạc nhìn Trần Thần, “Muốn đem vật này đi lát nền?! Con đang nói đùa à?”
Trần Thần cười giải thích: “Này đúng là để lát sàn mà.”
Mắt Tề cha càng trợn to. Ông hiện có chút hoài nghi đứa nhỏ này hình như không biết tiền là gì!
Tề lão gia tử không chịu ngồi yên đoạt lấy, cầm trong tay tinh tế vuốt ve. Nửa ngày sau, lão mới ngẩng đầu, rối rắm nhìn Trần Thần. Tề cha cho rằng lão nhân cùng chung suy nghĩ với mình, chăm chú nghe lão nói.
“Ta cũng muốn dùng gạch men sứ lát nền~~~”
Trái ngược với suy nghĩ của ông…
Tề cha hụt một chân suýt ngã. Sau khi đứng thẳng dậy, ông hung tợn trừng mắt nhìn Tề lão gia tử.
“Ngươi có thể nói vài điều hữu dụng được không! Đồ sứ trân quý như thế mà muốn dùng để lát nền? Hai người các ngươi thật không biết quý trọng đồng tiền!!”
Một già một trẻ bị rống chớp chớp mắt, dùng ánh mắt vô tội nhất nhìn Tề cha.
Tề cha bị hai cặp mắt nai tơ nhìn càng thêm bốc hỏa, đập bàn đứng dậy, tức giận mười phần nhìn hai người, vừa muốn mắng bọn họ một trận, thanh âm của Tề Xảo phía sau họ vang lên.
“Cha, mọi người làm gì vậy?”
Tựa như quả bóng cao su bị chọc xì hơi, Tề cha lấy tốc độ khó mà tin được bình tĩnh lại, sau đó treo lên nụ cười tươi như hoa, chạy về phía Tề Xảo.
“A Xảo, sao con không chịu nằm nghỉ trên giường! Mới thế đã ra ngoài rồi?”
Trần Thần thấy Tề Xảo đến, luống cuống lại gần, trước Tề cha một bước cầm tay Tề Xảo, sau đó kéo vào lòng, nửa ôm nửa đỡ đi vào đình.
Sắc mặt Tề Xảo có chút hồng, khóe mắt liếc nhìn biểu tình của cha và phụ thân, không dám nhìn kĩ mà luống cuống quay đi ngay, đầu hơi cúi, ngại ngùng để Trần Thần nửa ôm đến chỗ ngồi.
Tề cha đi theo ngồi xuống bên cạnh, vừa lòng nhìn tiểu phu phu ân ái.
Tề Xảo ngồi xuống thì nhẹ nhàng tránh thoát, Trần Thần săn sóc buông tay, ngồi bên cạnh.
“Cha, con nghe tiểu tư nói A Thần trở về liền đi thẳng đến chỗ cha, nên con đến xem có chuyện gì không.”
“Làm gì có chuyện gì!” Vừa nói, Tề cha vừa nhướn mày, “Là vì con nhớ A Thần chứ gì!”
“Cha à!” Tề Xảo hai gò má đỏ ứng, ánh mắt cẩn thận liếc Trần Thần.
Trần Thần nở nụ cười, vươn tay nắm tay Tề Xảo, “Không có việc gì, ngươi yên tâm! Ta định trở về nhưng bị chút chuyện cửa hàng trì hoãn. Lần sau ta sẽ về phòng trước!”
Tề Xảo mặt càng hồng, nhìn tay mình được nắm chặt, khóe miệng khẽ nhếch. Nhưng thấy ánh mắt trêu chọc của cha nhà mình, Tề Xảo thông minh vội vàng lảng sang chuyện khác.
“Cha, sao vừa rồi trông cha kích động thế?”
Nhắc tới cái này, Tề cha liền mất bình tĩnh, tiếc nuối rèn sắt không thành thép nhìn Trần Thần, ngữ khí ai oán.
“Ngươi nói chúng ta biết đi A Thần, đồ sứ tốt như thế mà muốn đem đi lát nền?! Tức chết ta mất!”
Nói xong liền xoay người, chuẩn bị cầm lấy đồ sứ trong tay Tề lão gia tử. Nhưng vừa quay người lại, ông thiếu chút nữa bị lửa giận thiêu đốt.
Tề lão gia tử đang đặt gạch men sứ xuống đất, muốn thử giẫm lên.
“Ngươi đang làm gì!!!” Tề cha trực tiếp nhảy đến trước mặt Tề lão gia tử, đẩy lão ra, nhặt gạch men sứ lên.
Tề lão gia tử chớp mắt vô tội nhìn Tề cha.
“Ta muốn thử cảm giác giẫm chân lên thế nào….”
Tề cha suýt nữa câm nín.
“Cảm… cảm giác giẫm chân?!”
Để gạch men sứ lại chỗ Trần Thần, Tề cha cầm cái thìa ăn kem bên cạnh, hận không thể gõ trúng đầu Tề lão gia tử.
“Ta đây cũng muốn thử xem cảm giác đầu ngươi như thế nào!!!”
Tiếp, vở tuồng Tề cha đuổi giết Tề lão gia tử mở màn, Trần Thần cùng Tề Xảo ở bên vây xem.
Trần Thần nhìn thân ảnh hai lão nhân thoắt ẩn thoắt hiện, rất là lo lắng. Hai người tuổi đã cao rồi đó! Chạy nhanh trật thắt lưng thì làm sao?! Lỡ trượt chân thì làm sao?
“A Xảo, này…”
Tề Xảo nhu thuận chớp mắt, giống như dĩ vãng mỉm cười: “Không sao đâu. Từ khi ta còn bé, cha cùng phụ thân đã như vậy! Ngươi không cần lo lắng cho bọn họ.”
Nhìn Tề Xảo an tĩnh nhu thuận, lúc nào cũng ôn hòa ngồi bên cạnh, Trần Thần đột nhiên cảm thấy A Xảo nhà anh có lẽ sẽ mạnh mẽ ở phương diện nào đó…
“Thứ này là gì?” Tề Xảo chú ý tới đồ sứ màu trắng trong tay Trần Thần, tò mò hỏi.
“A.” Đưa gạch men sứ cho Tề Xảo, anh giải thích cho y nghe, “Đây là gạch men sứ, ta định dùng để lát nền và tường của Hải tiên lâu.”
Vuốt ve gạch men sứ tinh xảo, Tề Xảo kinh ngạc nhìn Trần Thần.
“Thứ này… Dùng để lát nền?!”
“Đúng.”
“Thế thì…. Quá xa xỉ rồi!”
Trần Thần cười cười, nói với Tề Xảo chỗ tốt khi dùng gạch men sứ lát nền.
“Gạch men sứ có khả năng chống phân hủy, phòng ẩm, có thể sử dụng rất nhiều năm. Hơn nữa lát trên tường rất tiện lợi, không sợ bẩn. Nó còn có thể phản chiếu ánh sáng khiến phòng trông sáng hơn và có giá trị thưởng thức. Hơn nữa….”
Nghe Trần Thần giới thiệu, Tề Xảo tâm động.
“Thật tốt quá! Nhưng chi phí sẽ rất cao phải không?”
Nghĩ đến gạch men sứ ở hiện đại, Trần Thần nở nụ cười lắc đầu.
“Không cao. Lô này nung khá tốt. Chất lượng đều thuộc hàng thượng thừa. Về sau sẽ nung thêm mấy lô nữa, một phần chúng ta lưu lại, về sau để lát nhà mình, còn lại dùng để lát nền tửu lâu. Nếu tình hình khả quan, ta sẽ sửa lại mặt tiền cửa hàng, lát luôn bằng gạch men. Ngươi đừng quá lo lắng, chờ về sau trình độ kỹ thuật ổn định, chí phí tất nhiên sẽ ít đi.”
Tề Xảo hai mắt sáng ngời, ngầm hưng phấn nhìn Trần Thần.
“Thật sao?! Về sau chúng ta cũng dùng cái này lát sàn?! Giá thành sẽ không cao?!”
Trần Thần khẳng định, “Thật!”
Tề Xảo vui vẻ sờ gạch men sứ, hai mắt phát sáng nhìn Trần Thần.
“Vậy chúng ta thì sao?” Hai vị lão nhân không biết ngừng chiến từ lúc nào, đột nhiên ghé đầu hỏi.
Trần Thần run rẩy, đối với hai cái đầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
“Phụ thân và cha yên tâm, của hai người chúng ta tất nhiên cũng sẽ chuẩn bị.”
Tề lão gia tử và Tề cha vui vẻ, cười như hoa xuân nở rộ.
“Còn hoa văn thì sao?”
“Hai người muốn kiểu nào?”
“Có thể tự mình chọn?!”
“Vâng.”
“Có những kiểu nào? Chúng ta có thể tùy ý chọn à?”
“Có hoa văn chìm giống cái này, có hoa văn nổi, có loại mô phỏng mặt đá, hoa văn đám mây, hoặc là chọn nhiều kiểu gộp lại cũng được. Hoa văn hình gì đều được hết.”
Tề lão gia tử và Tề cha vui vẻ, chúi đầu thảo luận nên chọn màu gì hoa văn gì hình dạng gì. Kiều quản gia vừa đến cũng nhập hội.
Nhìn ba vị thảo luận khí thế ngất trời, Trần Thần vui vẻ ôm Tề Xảo.
“Trước cứ để bọn họ ở đây thảo luận, chúng ta trở về đi! Ngươi vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Về phần màu sắc và hoa văn, chờ ngươi khỏe lại chúng ta từ từ bàn luận, được không?”
Tề Xảo được dỗ dành ngượng ngùng gật đầu, nhu thuận theo Trần Thần trở về.
==========
Hôm nay sau khi đọc được một truyện cực kì Mary Sue ghê người, Mèo Lười liền viết phiên ngoại nhỏ này.
Phiên ngoại nàng Koiyuki xuyên không dưới ngòi bút của Mèo Lười.
Một hôm, Tề Xảo đang tản bộ ở hoa viên cùng lão công hiếu thuận Trần Thần.
Đột nhiên, từ phía chân trời một tia sét đánh xuống mặt đất, cách hai người không xa. Trần Thần vội vàng bảo hộ Tề Xảo sau lưng, khẩn trương đề phòng nhìn chằm chằm thân ảnh xuất hiện sau làn sương khói xám trắng.
Mái tóc tím, con ngươi một đen một đỏ, trước ngực còn có hai khối thịt…
Quỷ thần ơi thứ gì vậy? Yêu quái? Tiểu tư nghe thấy tiếng nổ chạy tới, hai mặt nhìn nhau, trong lòng sợ hãi.
“Trời ạ, đây là chỗ nào? Rõ ràng vừa nãy mình đang cùng anh Kyoya hẹn hò, làm thế nào lại ở đây? Nếu thấy mình biến mất, anh Kyoya nhất định thương tâm chết! A, đều là lỗi của mình! Mình không nên xinh đẹp như vậy, khiến anh Kyoya trót yêu mình!” Nói xong, hai hàng nước mắt bỗng chảy dài, mái tóc cũng biến thành màu trắng.
Tiểu tư canh chừng xung quanh tay run lên. Đây, đây là yêu quái!!! Vài người nhát gan đều bị dọa chết đứng! Đầu lĩnh hộ viện thấy sự tình không ổn, nhanh chóng phân phó một tiểu tư chạy đi mời Vương đại tiên và chuẩn bị thật nhiều máu chó mực.
Trần Thần vốn là một nhân sĩ xuyên không. Đối với vị đồng cảnh ngộ đột nhiên xuất hiện này, anh khá bình tĩnh. Nhưng nhìn tư thế của người xuyên không kia, hình như là tới từ thế giới siêu nhiên! (Thể loại của quyển truyện kia là Supernatural mà!!)
“A… A Thần…..” Tề Xảo được bảo hộ phía sau khóc nức nở nhìn Trần Thần, y sợ!
Trần Thần vừa thấy lão bà của mình bị dọa khóc, vội vàng ôm vào trong ngực, vỗ lưng an ủi. Nhưng ánh mắt anh vẫn đề phòng nhìn Koiyuki như cũ. Vị xuyên không này chẳng biết sẽ gây ra chuyện gì!
Tiếng khóc của Tề Xảo khiến Koiyuki chú ý, nhìn sang 2 người. Sau đó cô giật mình, miệng nhỏ mở to. (Ghê tởm chết Mèo Lười, ọe~~~)
Nàng nhìn Trần Thần, trong mắt đầy vẻ quen thuộc, “Chúng ta hình như đã từng quen biết….”
Trần Thần cả người run lên, cắn chặt răng không nói lời nào.
Koiyuki hai mắt đẫm lệ, bước về phía trước một bước, giọng nói như chuông ngân, “Em yêu anh!”
“A Thần!” Tề Xảo bị dọa khóc, cả người run rẩy rúc vào lòng Trần Thần, hai tay túm chặt áo anh.
Trần Thần đã vô tâm quản vị xuyên không thần kinh kia, vừa vỗ lưng Tề Xảo vừa nhẹ giọng dỗ.
Nhìn Tề Xảo trong ngực Trần Thần, Koiyuki nhịn không được bật khóc, “Tôi biết cậu yêu anh ấy! Nhưng anh ấy chỉ yêu một mình tôi! Cho dù cậu quá quắt đến đâu, tôi cũng sẽ không làm khó cậu! Cậu thôi đi!”
Tề Xảo và Trần Thần nghe lời cô nói, nhìn người nọ nước mắt như mưa, nhịn không được rùng mình. Tề Xảo là bị dọa, Trần Thần là bị ghê tởm.
“Yêu quái ở đâu?” Vương đại tiên được đầu lĩnh mời đến, đằng sau là Tề lão gia tử và Tề cha, cùng một đống người bám theo sau.
Vương đại tiên nhìn thấy Koiyuki cũng bị dọa lui một bước, móc trong áo ra một đống bùa, lớn tiếng quát:
“Yêu quái phương nào! Mau mau hiện hình!!”
Bộp bộp bộp, vài lá bùa dán trên người Koiyuki.
“Mấy người…” Cặp mắt đong đầy nước, người thì ướt đẫm, Koiyuki đau khổ lui về phía sau một bước, tiếng chuông đồng vang vọng tứ phía, đằng chân trời dần trở nên u ám.
Ái chà!!! Yêu quái lợi hại quá!!! Không xong, sợ là đạo hạnh của mình không đủ.
“Giội máu chó!!”
Tiểu tư đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đem mấy chục bát máu chó mực ào ào hắt lên người Koiyuki.
“Bọn mi phân biệt đối xử! Nhất định là bọn mi ghen tỵ với người đẹp như tôi, cho nên mới đối xử với tôi như vậy, anh Kyoya sẽ báo thù thay tôi!”
“Yêu quái này hóa ra còn có đồng đảng! Làm thế nào bây giờ?” Tiểu tư hắt máu chó cầu cứu nhìn về phía Vương đại tiên.
Thấy không có tác dụng, Vương đại tiên cũng sốt ruột! Yêu quái lợi hại như vậy là lần đầu tiên gặp phải, ai biết làm thế nào!! Hơn nữa nghe nó nói hình như còn có đồng đảng, vậy phải xử trí sao bây giờ!!! (Anh Chou, Mèo Lười rất xin lỗi anh!!!)
Đúng rồi!!!
“Mau! Mau! Tìm nước tiểu đồng tử! Thứ này trừ tà rất mạnh!!”
Vài tiểu tư luống cuống kéo đến vài đứa trẻ.
“Ta muốn nước tiểu của đồng tử chứ không phải trẻ con!!” Vương đại tiên nóng nảy.
Tiểu tư khó xử nhìn Vương đại tiên, “Mấy đứa trẻ nhà quanh đây vừa mới thi xem đứa nào tiểu xa nhất, hiện tại không còn nước tiểu!”
“Tại sao có thể như vậy?! Các ngươi sao có thể để bọn chúng thi thố trò đó!! Sao không giữ lại được tí nước tiểu nào! Các ngươi…. Ôi chao!! Có nước tiếu rồi! Mau hứng!!!”
Nguyên lai, mấy đứa nhỏ nhìn thấy Koiyuki liền sợ đến mức tè ra quần.
Nhìn mọi người hỗn loạn, Tề lão gia tử run run rẩy rẩy đứng một chỗ, Tề cha sắc mặt trắng bệch, Kiều quản gia là người chủ trì đại cục mà tay cũng run lên. Trần Thần không nhịn được nữa hét lớn về phía chân trời.
“Mèo Lười, giải quyết đống rắc rối này mau!! Nếu không ta sẽ không nhận ngươi là mẹ nữa!!!”
Mọi người khó hiểu nhìn Trần Thần.
Bỗng nhiên từ chân trời lại xuất hiện một tia sét.
Đùng!!! Tia sét bổ xuống, Koiyuki liền biến mất.
Ai nấy thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Vương đại tiên cũng ngồi phịch xuống đất.
“Yêu quái này quả thật là lợi hại!”
Từ đó về sau, chỉ cần trẻ con không nghe lời, cha bọn chúng sẽ nói: “Nếu còn không ngoan ngoãn, yêu quái bị sét đánh sẽ đến tìm con đấy!” Sau đó, dù là đứa trẻ hư đến mấy cũng đều ngoan ngoãn vâng lời.
Hết.