Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 21: Tự tìm đường chết




Trần Thần đen mặt đi vào thư phòng, đặt mông ngồi xuống, âm trầm không nói lời nào.

Tề lão gia tử cùng Kiều quản gia liếc mắt nhìn, không rõ tại sao.

“…A Thần, ngươi làm sao vậy?”

Trần Thần ai oán nhìn thoáng qua Tề lão gia tử, “…Không có việc gì…”

Bị ngữ khí âm u đông lạnh, Tề lão gia tử từ phẫn nộ chuyển thành co rúm.

Kiều quản gia cẩn thận quan sát sắc mặt Trần Thần. phát hiện anh có vẻ bất mãn, kết hợp với thông báo vừa rồi của tiểu tư… Kiều quản gia ngầm hiểu.

“A Thần, Hải tiên lâu sắp chuẩn bị khởi công, ngươi có ý kiến gì không?”

Áp chế cảm xúc trong lòng, Trần Thần tập trung tinh thần, nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời Kiều quản gia.

“Cosqe rt x. Ta muốn xây Hải tiên lâu ba tầng. Tầng thứ nhất là tầng bình dân; tầng thứ hai dành cho người lịch sự tao nhã, có tiểu nhị đón tiếp; tầng thứ ba có ghế lô*. Ngoài ra, mỗi tầng sẽ làm một cái bể, bên trong nuôi hải sản, cá cua các loại, khách nhân tiến vào có thể lựa chọn tại chỗ, bảo đảm tươi sống. Viện tử, trù phòng, chỗ ở của tiểu tư, sài phòng, nhà kho cũng cần phải xây….”

(*) ghế lô: không gian khép kín, bên trong trang bày xa hoa

“Hay!” Kiều quản gia gật gật đầu, thập phần tán thưởng nhìn Trần Thần. Những trọng điểm độc đáo này đích xác sẽ hút tiền! Cô gia này quả nhiên có bản lĩnh! Rất tốt!

“Vách tường tửu lâu sẽ sơn màu trắng, có thể chạm trổ hoa văn, mà nhất định phải giữ sạch sẽ, để khách nhân đều có thể yên tâm ăn cơm. Đúng rồi, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ý kiến của ngài một chút.”

Kiều quản gia gật đầu, ý bảo anh tiếp tục.

“Ta định dùng gạch men sứ để lát sàn và vách tường của tửu lâu.”

“Gạch men sứ?” Kiều quản gia kinh ngạc. Dù ông không biết gạch men là cái gì, nhưng có chữ “sứ” thì tuyệt đối không rẻ.

“Đúng.” Trần Thần kiên định gật đầu, “Phương pháp làm giống như đồ sứ, nung thành phiến mỏng hình vuông hoặc hình chữ nhật, bề mặt trơn nhẵn bóng loáng, có thể lát trên mặt đất hoặc trên tường.”

Kiều quản gia cao thấp đánh giá Trần Thần. Tuy biết Trần Thần không đơn giản, nhưng chưa từng nghĩ người này lại chi bạo tay như vậy. Dùng sứ lát sàn ấy hả, cho dù là hoàng tộc cũng chưa từng làm qua! Bất quá, Kiều quản gia trong lòng vẫn vui mừng, gia nhi tâm địa thiện lương không tầm thường này chính là tướng công của A Xảo công tử. Ông thiệt tình vui vẻ thay A Xảo.

Kiều quản gia duy trì nét mặt than cố hữu, ánh mắt nhu hòa nhìn Trần Thần, “Ngươi đã muốn thì cứ làm theo thế đi!”

Trần Thần nhìn Kiều quản gia, trong chốc lát nở nụ cười.

“Kiều quản gia… Không, hẳn phải gọi ngài Kiều thúc, cám ơn ngài!”

Con người nghiêm túc lại mặt than này, luôn toàn tâm toàn ý tín nhiệm và ủng hộ anh. Trong thời cổ đại phong kiến bảo thủ cố chấp, đối với đề xuất của anh, không đến mức “Ly kinh phản đạo”* nhưng tuyệt đối là một ý tưởng quái lạ, người này hoàn toàn ủng hộ, cho dù là ở hiện đại cũng khó làm được. Điều này khiến Trần Thần cảm thấy ấm áp và cảm động từ tận đáy lòng. Nhìn thế giới lạnh nhạt hờ hững kia mà tấm lòng trở nên nguội lạnh, nhưng sau khi đi tới thời đại này lại khôi phục ấm áp đầy kỳ tích… Có lẽ chính vì lý do này nên anh mới tới thế giới này!

(*)Ly kinh phản đạo: vi phạm những quy tắc giáo điều mà thời phong kiến cho là đúng đắn.

“Người một nhà, không cần khách khí.” Thanh âm bình thản như trước, mặt than như cũ, nhưng giờ phút này Trần Thần lại cảm thấy Kiều thúc gần gũi hơn bao giờ hết!

Ngay lúc Trần Thần lâm vào kích động vô pháp kiềm chế, Kiều đại boss tạt cho anh một chậu nước lạnh.

“Không được phép gọi Kiều thúc, gọi Kiều quản gia! Đừng làm rối loạn gia pháp!”

Trần Thần khóe miệng cứng đờ, há mồm, thanh âm khô khốc, “…Kiều thúc…”

Kiều quản gia mặt than nghiêm nghị nói: “Ta là quản gia, gọi “thúc” không hợp quy củ. Hơn nữa ngươi lôi kéo làm quen như vậy sẽ khiến ta khó xử! Là một quản gia ưu tú lấy toàn trí toàn năng làm mục tiêu, cách gọi của ngươi không phù hợp với nguyên tắc làm việc của ta! Phải biết, quản gia cũng có học vấn căn bản.”

Trần Thần vã mồ hôi trán nhẫn nại, gượng cười. Giờ phút này anh có một cảm giác mãnh liệt giống như đang nhìn thấy tổ hợp cường đại và quỷ dị Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp + Sebastian* —— cực kì khủng bố!!

(*)Kế Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị là Hoàng hậu thứ hai của Thanh Cao Tông Càn Long hoàng đế. Bạn nào xem  Hoàn châu cách cách chắc là biết người này nhỉ.

Tên Sebastian khá phổ biến ở phương Tây, mà thường thì nhân vật có tên Sebastian hay làm quản gia. Mình thì mình nghĩ đến Sebastian trong Kuroshitsuji =))))

Khi Trần Thần đang cầu mong ai đó hãy mau mau đánh vỡ hiện trạng quỷ dị này đi, Tề lão gia tử tựa như Ultraman giáng thế.

“A Thần, vì sao ngươi chỉ cùng Văn Chi thương lượng, sao không tìm gia chủ Tề gia là ta đây thương lượng~~~~” Tề lão gia tử nước mắt long lanh, ngồi xổm bên người Trần Thần, sâu kín nói.

“…”

“…”

Trần Thần cùng Kiều quản gia đồng thời chầm chậm quay đầu nhìn Tề lão gia tử một hồi, sau đó phi thường ăn ý đồng thời quay đi, tiếp tục thương lượng việc của Hải tiên lâu và các cửa tiệm khác.

Tề lão gia tử bị ngó lơ tịch liêu nhìn hai người, hai dòng lệ giàn giụa chảy ra.

“Các ngươi khi dễ ngẫu! Các ngươi là một đám xấu xa!”

Không biết Tề lão gia tử rút từ đâu một chiếc khăn tay, bụm mặt, học theo động tác kinh điển của nữ chính trong truyện QY vừa chạy vừa khóc*, lưu lại Trần Thần cùng Kiều quản gia bị đông cứng tại chỗ.

*Hình minh họa: Link=)))))))) Bạn k hiểu cái dáng trong câu tác giả lắm, nhưng nghĩ nghĩ chắc là như vầy =))))))))

“…Kiều quản gia, chuyện cần thương lượng tạm thời thế đã, ta đi về trước, a… Ha ha….” Trần Thần co rút khóe miệng, cười khó coi.

Giời ạ! Đã bị hắt một bát máu chó lại còn bị sét đánh! Anh muốn được A Xảo vỗ về an ủi!!

“…Ừ.” Kiều quản gia nghi hoặc hồi lâu mới gật đầu.

Bất quá, Trần Thần làm gì còn tâm trí đi dò xét, anh chỉ muốn mau mau rời đi!

Trần Thần chạy nước kiệu về phòng, vừa vào cửa đã ôm Tề Xảo bổ nhào lên giường. Anh gắt gao ôm chặt Tề Xảo thật lâu, mãi mới chịu buông ra.

Kiều quản gia bên kia ngồi đơ hồi lâu, mới chần chờ đứng dậy, chậm chạp trở về phòng.

Mà Tề lão gia tử náo loạn bất hạnh bị Tề cha nhìn thấy, sau đó bị nhéo tai lôi về phòng, bạo hành gia đình…

Những ngày kế tiếp, vài vị cốt cán của Tề gia bận bịu xoay mòng mòng. Trần Thần đi một chuyến tới xưởng gốm, thương lượng việc nung gạch men sứ, sau đó lại chạy đi xem mảnh đất để xây Hải tiên lâu, cùng nhóm thợ nề thảo luận cách xây tửu lâu. Cứ như vậy, anh cứ chạy đi chạy lại giữa xưởng gốm và công trường, không chỉ muốn sát sao công đoạn nung gạch men sứ, còn muốn theo dõi tiến độ xây dựng tửu lâu. Không chỉ vậy, nhóm thương nhân nghe được tin tức xen kẽ gửi lời mời tham gia tửu yến* xã giao; bản thân anh còn muốn thiết kế vài mẫu trang phục đưa đến tiệm tơ lụa đặt may, sửa lại hoa văn thêu… Trần Thần bận bịu thiếu chút nữa chửi thề.

*tiệc rượu

Mà Kiều quản gia cũng không nhàn rỗi. Hải tiên lâu đang bước vào giai đoạn tuyên truyền, chuẩn bị các khâu then chốt, tuyển mộ và huấn luyện tiểu nhị, trù sư, ông cũng bận đến chân không chạm đất.

Thanh niên Kiều Vân Thâm vốn đang định một mình tiêu dao bị Kiều quản gia và Trần Thần ngứa mắt giữ lại, chỗ nào bận liền nhét chỗ đấy, cuối cùng thành ra là người bận rộn nhất. Hắn cả ngày khuôn mặt tối sầm, vốn mặt than hiện tại đang có xu hướng phát triển thành băng sơn.

Tề Xảo nhìn Trần Thần bận rộn mà đau lòng, đủ loại thuốc bổ lần thứ hai ra trận. Chỉ cần Trần Thần trở về, mát xa khớp vai, thuốc bổ mỹ thực, không gì không thiếu! Gấp gáp thêu nhanh hà bao tặng cho Trần Thần, điều này làm anh cao hứng vô cùng, áp đảo Tề Xảo ngay tại chỗ. Đáng tiếc, chỉ thiếu một bước nữa thôi mà lại lần nữa bị đánh gãy —— Đã đến giờ tham gia yến hội.

Trần Thần nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng thì tức thiếu chút nữa hộc máu.

Về phần Trần Thần mấy ngày nay, mọi người tỏ vẻ: Cô gia Tề gia cười ôn nhu quá âm trầm quỷ khóc!

Vất vả lắm tâm tình Trần Thần mới tốt lên, lại rước bực vào mình vì cái tửu yến chết tiệt.

Hôm nay, Trần Thần mang theo Kiều Vân Thâm đến một tửu lâu, tiến vào nhã gian, tham dự một tửu yến xã giao.

Trần Thần vừa mới bước vào, một nam nhân liền đứng lên đón chào.

“Đây hẳn là Trần Thần thế chất rồi! Quả nhiên là nhân tài xuất chúng!”

Trần Thần hơi ngừng lại, cười đáp: “Ngài quá khen!”

“Đâu có gì quá khen! Hiện giờ toàn bộ Duy Thành ai ai chẳng biết Tề gia kén được một chàng rể tốt!”

Trần Thần chỉ cười không đáp.

Người kia thấy Trần Thần như vậy, thức thời bỏ qua đề tài này, dẫn anh đến bàn tiệc.

“Trần Thần thế chất, đến đây, để ta giới thiệu mọi người làm quen.” Lần lượt chỉ vào mấy nam nhân ngồi quanh bàn, “Đây là X lão bản, sản nghiệp chính là tửu lâu XX trứ danh. Đây là Y lão bản, YY…”

Trần Thần thủy chung đi theo người kia, mỉm cười nghe lão giới thiệu, khiêm tốn lễ độ chào hỏi. Thẳng đến khi người kia nhắc đến “Thái lão bản có vài xưởng gốm”, ánh mắt Trần Thần biến đen, nhưng nụ cười vẫn không thay đổi, âm thầm cẩn thận đánh giá.

Thái lão bản này có bộ dạng tiêu chuẩn của một thương nhân, cả người sặc mùi tiền + con buôn, tròng mắt tràn ngập tính toán. Có lẽ bản thân Trần Thần nhìn lão không vừa mắt từ trước, nên một bàn đầy người nhưng anh cảm thấy Thái lão bản là kẻ đáng ghét nhất.

“…Nào, màn giới thiệu xong rồi, ta cùng ngồi vào chỗ đi!” Nam nhân kia ha hả cười.

Trần Thần theo lời ngồi xuống, Kiều Vân Thâm đứng sau anh, an tĩnh sắm vai nhân vật quản gia.

Kế tiếp là đủ loại khuôn sáo, mánh khóe ngươi lừa ta gạt, thăm dò đối phương. Tóm lại một câu, đó là dùng đủ mọi cách thức để dò la nội tình của Hải tiên lâu, chiếm lấy một phần lợi ích.

Đầu Trần Thần ẩn ẩn đau, từ đầu đến cuối đều mỉm cười đối phó, nhẹ nhàng uyển chuyển đem vấn đề nên bỏ qua thì bỏ qua, nên tránh thì tránh, thủy chung không để lộ nửa chữ.

Mấy người kia xum xoe nửa ngày, miệng khô lưỡi khô, nhưng Trần Thần không hé nửa lời. Điều này khiến bọn họ tức giận quá chừng nhưng lại bó tay! Mà Thái lão bản hoàn toàn không hề tham dự, điều này khiến Trần Thần có chút kiêng kị.

Rốt cục, tất cả mọi người đều ngậm miệng, tửu yến cũng nên tàn.

Nhưng đúng lúc này, Thái lão bản lại mở lời.

“Ha ha ha, Trần Thần thế chất thật tài giỏi! Lão hủ sống nhiều năm lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy!”

“Ngài quá khen rồi.”

“Ha ha, hiền chất chớ khiêm tốn! Kỳ thật, hai ta không phải người xa lạ! Ngươi biết không, Linh Nhi nhà ta ngày nào cũng nhắc tới ngươi đấy!”

Trần Thần ánh mắt trầm xuống, “Ngài nói gì vậy! Vãn bối cùng ca nhi của quý phủ đâu có quen biết nhau!”

Thái lão bản khoát tay, “Hiền chất đừng ngại ngùng! Chuyện hai đứa các ngươi, lão hủ sớm đã biết! Ha ha ha.”

Ai nấy đều kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với nhau, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Trần Thần và Thái lão bản.

Trần Thần trong lòng bốc hỏa, nhưng giáo dục và tu dưỡng đối nhân xử thế từ trước tới nay không cho phép anh đánh mất lý trí. Anh thu lại nét cười, lạnh nhạt nhìn Thái lão bản.

“Thái lão bản, ngài nói như vậy sẽ khiến người hiểu lầm! Nếu phu lang vãn bối ghen tị, vãn bối sẽ bị phạt đứng ngoài cửa!”

==================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay đến đây thôi, Mèo Lười còn phải giặt quần áo nữa, 11 giờ tắt đèn rồi, khổ ghê á

Mà, hôm nay bị chê nói chuyện giống kịch Quỳnh Dao, kỳ thật là Mèo Lười hứng lên, ghê tởm nhóm bạn, oa ka ka

P/S: Hồi Mèo Lười học cấp 3, trong ban có một bạn nữ giống hệt nữ chính trong truyện QY! Chính mắt nhìn thấy cổ ôm mặt nức nở chạy đi kinh điển đồ á!! Chọc mù mắt Mèo Lười luôn!!! Liên tục mấy ngày lận, toàn bộ KTX đều nổi da gà luôn!! Tới giờ nhớ lại vẫn còn sởn tóc gáy!!

Má ơi, đây mới chính là thảm sát nhân gian đó!! Chỉ một màn này đến giờ vẫn đả kích Mèo Lười lắm!! Những nhân vật trong phim QY đều là thần nhân rồi!! Người bình thường không thể nào chịu nổi đâu!! Quỳ~~~

*QY là viết tắt tên của tác giả Quỳnh Dao, các nhân vật nữ của bà hay khóc sướt mướt, lụy tình, thánh mẫu, não tàn, bạch liên hoa…v…v…