“Muốn có được sự giúp đỡ của Tam Nhãn Hổ, trước tiên phải chiếm được trái
tim của Khương Thành.”
“Ngươi làm rất tốt.”
Cung nữ váy xanh hiếm khi khen Ngưng Đề một lần.
Hai người các nàng đã lựa chọn một con đường khác với Tề Thương và đại đệ
tử chân truyền của Bát Vân tông, đó là hợp tác lợi dụng.
Muốn có được sự giúp đỡ của Tam Nhãn Hổ thì phải lôi kéo được Khương
Thành.
Làm cho Khương Thành thích Ngưng Đề cũng có thể xem như một cách hay.
Ngưng Đề công chúa khẽ nâng cằm, chiếc cổ thon dài kiêu hãnh như thiên nga.
“Dù sao hắn cũng chỉ là một chưởng môn nhỏ bé, ta vẫn có tự tin mê hoặc được
hắn, khiến hắn thần phục dưới váy của ta.”
Về mặt này, cung nữ váy xanh thật ra lại rất tin tưởng năng lực của nàng.
Ở Hoàng Thành bên kia, không biết có bao nhiêu vị vương công quý tộc, thanh
niên hào kiệt xem công chúa này như một nữ thần, ngày nhớ đêm mong.
“Ha ha, vậy chúc ngươi thành công.”
Thời gian rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
Gần tới giờ xuất phát, Mạc Trần lại tìm đến đây.
“Chưởng môn dừng bước, tối hôm qua ta dành cả đêm để làm một món lễ vật
nhỏ tặng cho chưởng môn dùng để đỡ buồn chán.”
“Lễ vật?”
Khương Thành cầm lấy một hạt châu màu xanh lam to gần bằng quả trứng
chim, trong lúc nhất thời cũng không biết thứ này có trò trống gì.
“Chưởng môn rót linh lực vào luyện hóa một chút thì sẽ biết được ảo diệu trong
đó.”
“Vậy sao?”
Thành ca luyện hóa một chút rồi sau đó thúc giục, chỉ thấy hạt châu bỗng nhiên
nứt ra.
Sau đó hơn mười đạo thân ảnh nhảy ra!
Chúng lớn lên như thổi, trong chớp mắt đã giống như người bình thường.
Tổng cộng mười sau người, tám nam tám nữ, nam thì anh vĩ bất phàm, nữ thì
thiên kiều bá mị.
Khương Thành bị dọa hết hồn, còn chưa kịp hỏi, mười sáu người đã bắt đầu tự
mình biểu diễn.
Chỉ thấy tám nam tử kia lấy ra nhiều nhạc cụ như đàn, trống và sáo, đạn tấu lên.
Giai điệu kia sục sôi mạnh mẽ, nghe xong khiến cho người khác có xúc động
muốn chiến đấu.
Còn tám người nữ tử kia lại nhảy múa.
Điệu nhảy vô cùng đẹp đẽ lại còn tràn ngập dã tính.
“Cái này làm ra như thế nào vậy?” Khương Thành cảm thấy rất mới mẻ.
“Đây chỉ là một món đồ nhỏ mà thôi.”
Mạc Trần cưởi tủm tỉm nói: “Đây đều là những người giả làm bằng đất sét, xem
như một loại nghệ thuật múa rối mà thôi, có điều những con rối này không hề
có sức mạnh chỉ có thể biểu diễn ca múa.”
“Khụ, vậy thì có tác dụng gì?”
Mạc Trần cười nói: “Lần này chưởng môn đi, bên cạnh lại không có ai làm bạn,
lão phu làm vật này chỉ vì để cho khi chiến đấu chưởng môn không cảm thấy cô
đơn….”
Có vài lời chỉ nên nói đến đây.
Ánh mắt Khương Thành đột nhiên sáng lên.
Thứ này đặc biệt chính là đội cổ động viên mang theo bên người.
Đối với một kẻ coi trọng mặt mũi như hắn, thứ này quả thật chính là thần khí
mà khi đi du lịch bắt buộc phải chuẩn bị trước ở nhà.
Suy nghĩ một chút, lúc chiến đấu mang nó ra làm cho bản thân một vẻ ngoài
như vậy, làm màu cũng có thể càng thêm sảng khoái hơn.
Ở trong mắt hắn, thứ này còn hữu ích hơn nhiều so với bất kỳ bảo vật nào khác.
“Rất tốt!”
“Biết được lòng ta, chỉ có Mạc trưởng lão!”
Hắn vỗ vỗ lên bả vai của Mạc Trần.
Trầm giọng nói: “Đan dược thánh phẩm ta đã nhớ kỹ rồi!”
Nhất thời Mạc Trần mừng rỡ như điên.
Mới chỉ có một ngày ở chung hôm qua, hắn đã biết chưởng môn là một người
thích ra vẻ rồi.
Người trẻ tuổi có sở thích lành mạnh là điều dễ hiểu thôi.
Cho nên dành cả một đêm làm món đồ chơi này cho thật tốt.
Không ngờ, hiệu quả lại tốt kinh người!
Câu hứa hẹn này của Khương Thành làm cho hắn cảm thấy yên lòng.
“Đa tạ chưởng môn!”
Dựa vào sự may mắn ngất trời của vị diện chi tử, tàn hồn của hắn có chổ dựa để
phục hồi rồi.
“Đợi thần hồn của lão phu khôi phục, sau này nhất định sẽ làm ra một phiên bản
càng thêm cao cấp, tinh xảo, hiệu quả so với thứ này còn tốt hơn gấp mười
lần.”
“Tốt, tốt lắm! Làm phiền Mạc trưởng lão rồi!”
“Đúng rồi, chưởng môn thật sự không cần ta đi theo sao?”
Trân bảo quan trọng hơn, Khương Thành thật cẩn thận thu đội con rối cổ động
vào trong hạt châu, sau đó lắc lắc đầu.
“Không cần, chuyến đi này ta sớm đã có nắm chắc.”
“Chưởng môn thật là thần thông, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát….”
Hai người đến phía trước điện, tất cả mọi người đều đã chờ sẵn ở đó rồi.
“Chưởng môn, không thể đem theo bọn ta ra ngoài một lần sao?”
Đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh lưu luyến không rời, nhưng mà lo lắng
hơn chính là lần này hắn đi thì sẽ không trở về được nữa.
Nữ nhân có trực giác của riêng mình, không phải sợ hắn bị giết mà là sợ hắn sẽ
chìm đắm trong sự ôn nhu của Ngưng Đề công chúa.
Cho nên đều muốn đi theo, tự mình canh chừng.
“Hiếm khi được Mạc trưởng lão chỉ điểm, các ngươi còn không chịu trân trọng
cơ hội này?”
“Tất cả đều phải tu luyện thật tốt cho ta!”
“Lười biếng một khắc cũng đều có lỗi với nỗ lực bồi dưỡng của ta.”
Mặc dù bản thân Thành ca không thích tu luyện, nhưng việc đốc xúc người
khác tu luyện thì vẫn rất chi là bài bản nha.
Nhóm người rất nhanh đã xuất phát.
Khương Thành cưỡi Ly Loan kia, ở trong hành cung trên lưng nó.
Ly loan này là yêu thú cấp bậc Đạo Cung, tốc độ phi hành cực kỳ nhanh, một
cái vỗ cánh đã có thể đi được hàng trăm dặm.
Trên đường đi, toàn bộ quá trình tiếp khách Ngưng Đề công chúa đều vô cùng
ân cần.
Nhưng mà Thành ca đặt nhiều lực chú ý hơn lên người cung nữ váy xanh kia.
Nữ nhân này vẫn cất dấu sức mạnh như cũ, ngoài mặt thì giống như một cung
nữ thực thụ, cũng không biết là đang kìm nén kế hoạch gì.
“Khương chưởng môn, chuyến đi này hình như không nhìn thấy Tam Nhãn
Hổ?”
Ngưng Đề cần sức mạnh của Tam Nhãn Hổ, tự nhiên sẽ phá lệ quan tâm nó.
Khương Thành cau mày, tại sao lão hổ hôi hám đó đi đến đâu cũng được nhắc
tới?
Giống như nó mới chính là nhân vật chính.
Thật sự là không thể chịu đựng được.
Hắn tức giận nói: “Mang nó theo làm gì?”
“Nó thoạt nhìn trông rất lợi hại, Khương chưởng môn mang theo nó không phải
làm việc gì cũng sẽ thuận tiện hơn sao?”
“Dựa vào thực lực của ta, có trường hợp nào mà ta đảm đương không được
sao?”
Ách….
Ngưng Đề và cung nữ váy xanh lén liếc mắt nhau một cái.
Chỉ dựa vào thực lực của ngươi, nếu không có con Tam Nhãn Hổ kia bọn ta liếc
cũng không thèm liếc ngươi một cái có được không?
“Khương chưởng môn có tự tin như vậy, chẳng lẽ tại thời điểm cần thì hổ yêu
kia sẽ xuất hiện?”
Ngưng Đề vẫn đang thăm dò.
Thành ca trái lại dần dần cân nhắc.
Cảm giác nữ nhân này đối với hắn nhiệt tình như vậy chỉ bởi vì Tam Nhãn Hổ?
Vì nó, vậy mà lại sử dụng mỹ nhân kế với hắn.
Đáng nhịn, ai có thể nhịn được chứ!
Chẳng lẽ mị lực của ca còn không bằng con hổ yêu đó, mắt nhìn của các ngươi
bị làm sao vậy?
Mặc dù hắn không có cảm giác gì với Ngưng Đề nhưng trong lòng hắn rất
không cân bằng.
Những thứ không liên quan đến nó suốt cả đường đi hắn cũng lười trả lời.
Đoàn người rất nhanh đã tới Hoàng Thành Lang Nhạc.
Hạ Hầu Tuấn trở về phục lệnh với hoàng đề trước, còn Ngưng Đề trực tiếp
mang theo Khương Thành đến hành cung của nàng.
Công chúa Ngưng Đề vốn dĩ là người được chú ý nhất hoàng triều, khi trở về
cũng có thanh thế rất lớn.
Hơn nữa Khương Thành cũng không có trốn trốn tránh tránh, cho nên rất nhanh
có rất nhiều người biết có một nhân vật số một như vậy tồn tại.
Tin tức này đã gây chấn động ở Hoàng Thành Lang Nhạc.
Mấy năm nay, đã có vô số các thanh niên trẻ tuổi bị công chúa mê hoặc, nhưng
dựa vào tư chất và thực lực của Ngưng Đề, sao có thể để ý tới bọn họ được.
Cũng bởi vì như thế cho nên mấy năm nay không có bất kì kẻ nào có thể lọt vào
mắt xanh của nàng.
Bình thường ngay cả nói chuyện cũng không quá một câu, chỉ có thể đứng xa xa
nhìn nàng.
Đây là lần đầu tiên có người có thể cưỡi trên Ly Loan của nàng, làm bạn đồng
hành cùng nàng.
Chỉ có vậy thì cũng thôi nhưng nghe nói người này còn tay trong tay với công
chúa, thân mật vô cùng.
Cuối cùng còn sống trong hành cung của nàng.
Mặc dù không phải cùng ở chung trong một tẩm điện, nhưng cũng đủ để cho rất
nhiều vương công quý tộc bên ngoài lâm vào điên cuồng.
“Khương Thành này là ai?”
“Trong vòng một phút, bổn công tử phải có được toàn bộ thông tin của kẻ này.”
“Chỉ là Thiên Mệnh tứ trọng?”
“Lẽ nào lại như vậy, kẻ này có tài đức gì vậy?”
“Công chúa là người mà hắn có thể tiếp cận sao?”
“Giết hắn, để cho công chúa biết rằng kẻ này không hề xứng với nàng.”
Ngay cả Thành ca nằm mơ cũng không ngờ đến chỉ là đi chung với Ngưng Đề
mà hắn cũng đã khơi dậy lòng thù hận của một đám người.
Theo một nghĩa nào đó, kỹ năng kéo sự thù hận mà hắn từng chờ mong hiện tại
lại thành sự thật.
Sau gần nửa canh giờ, hắn đã bị người chặn kín cửa rồi.