Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 90




Sau khi một ma một yêu này gặp nhau, rất nhanh đã ăn nhập với nhau rồi.

Tam Nhãn Hổ nhìn trúng lai lịch của Mạc Trần, hi vọng sau khi hắn khôi phục

thực lực và thân phận, có thể giúp đỡ bản thân một tay.

Đó là tiên nhân thượng giới đó, là sự tồn tại còn ghê gớm hơn cả Kim Long

Vương mạnh nhất của Thiên Yêu Vực.

Có hắn chống lưng, đến lúc đó bản thân chả phải có thể ngang tàng sao?

Có khi lại còn may mắn theo đó bay lên nữa.

Còn Mạc Trần bên này, tự nhiên cũng nhìn trúng thực lực của Tam Nhãn Hổ

trước đó.

Cấp bậc Yêu Vương này, ở hạ giới được coi là đỉnh cấp rồi.

Có Tam Nhãn Hổ bảo vệ, hắn không cần phải lo lắng Hóa Huyết Ma Nhận bị

bọn xấu mang đi, hay thần hồn bị người ta đem đi luyện hóa.

Vậy nên khoảng thời gian này, hai người cấu kết với nhau nơi rừng sâu.

Dưới sự giúp đỡ của Tam Nhãn Hổ, tàn hồn của Mạc Trần khôi phục lại một vài

trạng thái, cuối cùng có thể thoát khỏi Hóa Huyết Ma Nhẫn mà không chết, thấy

lại mặt trời rồi.

Sau đó, con người tội nghiệp là hắn bị Khương Thành phát hiện.

Nhưng mà cũng bởi vì đều được Khương Thành thu nhận, kí kết khế ước, bây

giờ hắn mới không phải chịu áp lực từ những nguyên tắc của hạ giới.

“Vậy nên bây giờ ngươi chỉ còn lại chút xíu tàn hồn này, những cái khác đều

không còn?”

Thành ca rất không hài lòng.

Chả trách tên này chỉ được có một vạn điểm, mất cả ngày thì là một tiên nhân

phiên bản khiếm khuyết yếu đuối đến cực điểm.

“Bổn tiên còn có một tiên khí kèm theo, tuy đánh mất linh khí, nhưng tương lai

chỉ cần chăm lo nuôi dưỡng tiên phách, vẫn có thể khôi phục trở lại…”

Thân phận ma tu mọi người đều biết mà không nói rồi, Mạc Trần còn xưng bổn

tiên với tiên khí.

Tên này sống chết đều cần sĩ diện.

“Vậy sau này ngươi có dự tính gì, ta cảnh cáo ngươi nhá, nếu dám nhập vào

thân thể môn đồ của ta, ta lập tức sẽ tiêu diệt ngươi.”

Khương Thành thấy, tàn hồn xuất hiện, chuyện muốn làm nhất chính là nhập

vào một thân thể, để có một cơ thể.

Nhưng ngay sau đó, Mạc Trần đã làm tiêu tan đi sự lo lắng của hắn.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, tiên hồn của ta tuy bị tàn phá, nhưng nếu cơ thể chưa

đến Thánh cảnh cũng không cách nào chịu được sự xâm nhập của hồn phách ở

tầng này, sẽ chết ngay. Vậy nên ta vốn không thể cướp đoạt thân thể của đệ tử

Phi Tiên môn.”

Nếu không, ngay từ đầu hắn đã sớm cướp đoạt thân xác của người Đoan Mộc

gia rồi.

Khương Thành gật đầu, nếu đã không có gì nguy hại, hơn nữa lại không thể nào

phản kháng lại mình, vậy thì tùy hắn rồi.

“Ngươi bây giờ thực lực đang ở đâu, có thể loại được cảnh giới nào?”

Nhắc đến thực lực, Mạc Trần cao ngạo nói: “Dưới Đạo Cung, ta chỉ cần một ý

nghĩ là có thể giết.”

“Vậy thôi?” Khương Thành bĩu môi.

Mạc Trần nhất thời trở nên buồn bã.

Bản thân hắn là Thiên Mệnh tứ trọng, những đệ tử khác của Phi Tiên môn mạnh

nhất cũng chỉ mới Linh Đài tứ trọng.

Ta có thể giết chết Thiên Mệnh cửu trọng trong tích tắc, còn không khiến ngươi

kinh ngạc sao?

“Dưới Nhập Thánh, nếu trả giá bằng việc tiên hồn chịu tổn hại, cũng có thể giết

được…”

“Được rồi được rồi, ngươi nên dừng lại đi.”

Thành ca lập tức trở nên không vui, gì mà tiên nhân, còn không bằng Tam Nhãn

Hổ.

Thái độ mặc kệ không quan tâm này, khiến Mạc Trần thở phào nhẹ nhõm, thầm

nghĩ người này có thể xem là dễ ở.

Nhưng mặc khác, lòng tự tôn của tiên nhân cũng bị tổn thương nặng nề.

Thế là, hắn có chút không cam tâm tình nguyện xưng tên đúng của mình.

“Nếu ngươi có thể trả ́n Kí Chủ Hồn cho ta, lập tức ta có thể khôi phục được

một phần thực lực.”

“Đến lúc đó… như Tam Nhãn Liệt Hổ này trở tay cũng có thể diệt.”

Hắn vẫn nhớ Tam Nhãn Hổ khi nãy bán đứng hắn, dạy Khương Thành cách

khống chế hắn.

Lời nói này khiến Tam Nhãn Hổ toát mồ hôi.

“Này này, ngươi không phải thế chứ? Đừng quên mấy ngày này ai đã chăm sóc

ngươi đấy!”

Khương Thành lắc đầu, lời đề nghị này không được.

“Ngươi coi ta là đồ ngốc sao?”

Trả ́n Kí Chủ Hồn cho hắn, tên này chắc chắn sẽ làm phản.

Hắn sẽ không để có thêm một mối họa tiềm tàng không biết rõ cho bản thân.

“Vậy nếu như ngươi có thể dùng linh dược kì trân Thánh phẩm dưỡng hồn, để

nguyên thần của ta được bổ sung, cũng có thể khôi phục được một phần thực

lực.”

Đoan Mộc gia lúc trước thực sự quá yếu ớt.

Đừng nói là đan dược thánh phẩm, dù là linh dược trên thất giai cũng không thể

có được.

Trên linh dược là Bảo đan, Huyền đan, Thánh đan.

Khác biệt cũng không bao nhiêu bậc, vậy nên Mạc Trần cũng lười kể ra.

Thánh phẩm linh đan diệu dược ở hạ giới cực kì hiếm thấy, huống hồ gì nếu có

được thứ hiếm có trên đời này, thì cũng phải có luyện dược sư ở cấp bậc đó.

Đan dược cấp bậc đó, đến Tam Nhãn Hổ cũng khó có được.

Về phía Khương Thành, hắn vốn cũng chẳng ôm hi vọng gì.

Nhưng tên tiểu tử này không hiểu sao lại có được ́n Kí Chủ Hồn của hắn, cũng

không hiểu sao lại có được sự giúp đỡ của Tam Nhãn Hổ.

Chuyện này khiến Mạc Trần liên tưởng đến một thân phận – vị diện chi tử có số

mệnh thâm hậu.

Loại người này luôn có xuất thân thê thảm, nhưng tình cờ vận thế nghịch

chuyển, từ đây mà số mệnh cuồn cuộn ngất trời.

Trên đường tuy có những khó khăn trắc trở, nhưng luôn biến hiểm nguy thành

an toàn một cách thần kì.

Kẻ địch trêu vào bọn họ cho dù có mạnh đến mức nào, đều sẽ bị bọn họ giết

ngược lại.

Bọn họ còn có một đặc trưng rất lớn, đó là có duyên đối với bảo vật.

Đi đến đâu cũng có thể dễ dàng có được thiên binh lợi khí hiếm có trên đời,

nuôi một con có cũng có thể là hậu duệ biến dị của kì lân thời cổ, giống như

được ông trời thiên vị vậy.

Ở Thượng Vực Tiên giới, có sự tồn tại khí vận chi tử như vậy.

Bọn họ có người gặp tiên vực thì khí vận đã cạn kiệt, trở thành người bình

thường.

Có người khí vận vẫn cứ tăng lên, cuối cùng trở thành bá chủ một phương của

tiên vực.

Lẽ nào, tên này là loại người đó?

Nếu như thật sự là vậy, vậy bản thân đi theo hắn, không chừng có thể thơm lây,

nói không chừng có thể thay đổi số phận.

Phải rồi, những người đó khi vùng lên, có người có “Tùy thân lão gia gia” khi

lâm vào cảnh khó khăn, hoặc “thần tiên tỷ tỷ” mỗi khi bị thương cất trong binh

khí hoặc trong chiếc nhẫn, luôn thầm chỉ điểm khi lầm đường lạc lối.

Trên đường bảo vệ vị diện chi tử trưởng thành, có thể xem là người thầy trong

cuộc sống, thầy giỏi bạn hiền của bọn họ.

Điều này giống bản thân biết nhường nào?

Xuất thế bất phàm như vậy, từng có thực lực rất mạnh, nhưng chịu thiệt hại

nặng nề…

Chẳng lẽ, bản thân cũng đang có cơ duyên, cũng trở thành “tùy thân lão gia gia”

của người khác?

Hắn nhớ có hai “tùy thân lão gia gia” của vị diện chi tử cuối cùng không những

khôi phục lại được thực lực vốn có, còn tăng đến bộ phận cơ duyên của bọn họ,

thực lực còn mạnh hơn lúc bọn họ hưng thịnh nhất, bảo vật trên người khiến

người ta ngưỡng mộ không gì bằng.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên chấp nhận tình cảnh trước mắt.

Thậm chí cảm thấy theo Khương Thành là một chuyện tốt.

Chỉ là sự thay đổi suy nghĩ này của hắn, Khương Thành không cảm nhận được.

Hoặc cũng có thể nói cho dù hắn biết rồi, cũng sẽ chẳng quan tâm.

Thứ tùy thân lão gia gia này, hắn cần sao?

“Được rồi được rồi, lại còn Thánh phẩm đan dược, chỉ biết mơ mộng hão

huyền, vẫn đừng nên làm thì hơn. Ta cũng chả cần sự giúp đỡ của ngươi, đừng

nghĩ đến chuyện mấy này nữa.”

Hả?

Cái gì?

Kịch bản không được như vậy chứ?

Mạc Trần có chút không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

Theo lí mà nói, một tiên nhân nương nhờ bản thân, lẽ nào lại không mừng như

điên sao?

Cho dù tiên nhân này đã bị tổn hại, thực lực không bằng một phần vạn lúc hưng

thịnh, nhưng kinh nghiệm và kiến thức của hắn cũng bày ra cả đó.

Đặc biệt là tương lai nếu có thể bay lên, ở nơi Tiên Vực xa lạ nếu như có một

người rất thông thuộc với tình hình bên đó.

Có được người quen và mối quan hệ ở Tiên Vực trước, có thể bớt đi biết bao

đường vòng!

Nhìn thấy thái độ của Tam Nhãn Hổ trước đây là biết rồi, ở hạ giới không có ai

có thể từ chối được một “Tùy thân lão gia gia” chất lượng tốt năm sao như vậy.

Cho dù là Yêu Vương Thánh Giai, cũng không ngoại lệ.

Thấy Khương Thành sắp rời đi, hắn cũng không chịu được nữa.

Quá tổn thương lòng tự tôn rồi.

Đường đường là thượng tiên chủ động giúp đỡ, lại dính trúng cái mông lạnh

này?

“Ngươi đứng lại cho ta!”

Hắn xông lên, chặn đường lại.

Do trạng thái quá kích động, thậm chí còn hét lên.

“Dựa vào gì mà xem thường người khác chứ?”

“Ngươi có biết bản thân đã bỏ lỡ điều gì không, ngươi sẽ hối hận suốt đời.”