Trong khoảng thời gian tiếp theo, Khương Thành sẽ sắp xếp lại tất cả công
pháp, võ kỹ và các điển tịch khác lấy được từ bên Bát Vân điện.
Những công pháp võ kỹ này, cao cấp hơn của Xích Nhật tông nhiều.
Lúc đầu mọi người kia còn hơi nghi ngờ không biết những bí tịch này từ đâu ra.
Chỉ là Bát Vân điện cách bọn họ quá xa, trước giờ chưa từng tiếp xúc, cũng
chưa nhìn thấy.
Cho nên, cuối cùng đều trở thành đồ sưu tầm của bổn chưởng môn đây.
Dù sao chưởng môn cũng là ‘Tiên Nhân’ mà!
Rất nhanh, Phi Tiên môn đã dâng lên một làn sóng khắc khổ tu luyện.
Tất cả đệ tử đều phong bế động phủ, rất nhiều người bắt đầu bế quan, quyết
định không đến Phân Hồn cảnh thì không ra ngoài.
Và đương nhiên, bản thân Khương Thành không nằm trong số đó.
Dưới tình huống chẳng có chút cảm giác bức bách nào, hắn sẽ không chăm chỉ
khắc khổ tu luyện đâu, có thể dùng bữa đực bữa cái để miêu tả.
Phi Tiên môn yên bình, nhưng thế giới bên ngoài lại không hề yên bình chút
nào.
Khách khứa tham gia đại điển của Bát Vân điện, không một ai có thể trở về
đúng hạn.
Chuyện lớn như vậy nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bên ngoài.
Mà theo như mọi người tiến vào kiểm tra xem xét, tin tức Bát Vân điện bị hủy
diệt lập tức trở nên chấn động.
Nghe nói người đầu tiên bước vào trực tiếp bị dọa sợ đến mức rơi từ trên trời
xuống đất.
Chịu thôi, hiện trường thật sự quá thảm khốc.
Bị Thương Long Tinh Huyết tươi sống ép đến hết, hầu hết dáng vẻ mấy kẻ
trước khi chết đều chẳng đẹp đẽ gì.
Mà tạm thời Khương Thành vẫn chưa bồi dưỡng ra được cái tính cách cao
thượng chôn thây hộ kẻ thù…
Một tông môn lớn như vậy, có mười mấy vị Thiên Mệnh cảnh tọa trấn, còn có
mười mấy vị khách là Thiên Mệnh cảnh, cộng thêm một đại hoàng tử Thiên
Mệnh cảnh Cửu trọng như này nữa.
Một đội hình xịn sò như vậy, sao lại bị hủy diệt được vậy?
Trong chốc lát, khắp nơi xung quanh Phi Vân châu sôi nổi suy đoán, rung động
không thôi.
Thậm chí còn xảy ra hàng loạt phản ứng dây chuyền.
Ví dụ như có một vài thế lực không thuộc về Bát Vân điện bị nghi ngờ, bởi vì
chưởng môn của một vài môn làm khách bị giết, trong môn phái xuất hiện bạo
loạn, vân vân…
Trong lòng mấy người của các tông môn lớn đều bàng hoàng.
Bọn họ không thể không sợ, có thể thần không biết quỷ không hay mà giết
nhiều cao thủ Thiên Mệnh cảnh cùng một lúc như vậy thì có thể mạnh đến mức
nào cơ chứ?
Hơn nữa linh mạch của Bát Vân điện cũng biến mất.
Tất cả mọi thứ, dường như đang chỉ ra rằng có một thế lực vừa mạnh vừa đáng
sợ đứng sau làm ra.
Một khi thế lực đáng sợ ấy ra tay với tông môn của bản thân thì liệu có thể ngăn
nổi không?
So với sự sợ hãi của các tông môn ở các châu bên ngoài kia, nội bộ Phi Vân
châu lại là tràn ngập niềm vui.
Không phải là Bát Vân điện gian ác như nào, mà là bớt đi một kẻ cạnh tranh.
Tài nguyên trong giới tu chân nhiều như vậy, cái bánh này chỉ có diện tích
chừng ấy.
Bớt đi một con quái vật khổng lồ Bát Vân điện này, đương nhiên ngày tháng
của những người khác sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
Vương triều Càn Tinh, hoàng thành Lung Nhạc, không khí trong thư phòng của
hoàng cung lúc này cực kỳ kìm nén.
Ba vị trọng thần của vương triều đang cúi đầu phục tùng, không dám thở mạnh
lấy một hơi.
Đại hoàng tử chết ở Bát Vân điện, hoàng đế Hạng Cao Dã đang nổi trận lôi
đình.
Giới tu chân của vương triều, hoàng quyền vô cùng vững chắc, không cần phải
nhìn sắc mặt của các danh gia vọng tộc.
Bởi vì ở đây dựa vào thực lực để nói chuyện, mà tu vi của vị hoàng đế này là
Đạo Cung cảnh Lục trọng, chính là đệ nhất cao thủ của vương triều Càn Tinh.
“Kẻ nào có thể nói cho trẫm biết, sao kẻ địch kia lại làm được điều đó?”
Mới vừa nãy thôi, ba cao thủ là đại tướng quân, tể tưởng, đại thống lĩnh cấm vệ
cùng nhau đứng ngoài quan sát “thu hình”.
Đại điển của Bát Vân điện, lúc đó có một số khách khứa đã mở linh khí truyền
ảnh.
Cho dù cuối cùng hoặc là linh khí truyền ảnh bị phá hủy, hoặc là bị Khương
Thành tịch thu đổi thành điểm tích phân, nhưng mà những hình ảnh truyền ra
ngoài vẫn còn đây.
Chỉ đáng tiếc mà hình ảnh mà bọn họ thấy được, chỉ là trước khi Lăng Dật bị Tề
Nguyên Sinh đánh gục thôi.
Lúc đó Tề Nguyên Sinh mở hộ tông đại trận.
Một khi đại trận mở ra thì sẽ bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, đương nhiên
linh khí truyền ảnh cũng không thể truyền hình ảnh ra ngoài được nữa.
Tể tướng Dương Cật cung kính nói: “Khởi bẩm bệ hạ, theo như thần thấy thì lúc
đó Bát Vân điện xảy ra một trận tranh giành bảo vật…”
“Cái đó còn cần ngươi nói hả, trẫm không có mắt sao?”
Cái chết của Hạng Bạt kiến Hạng Cao Dã lửa giận ngút trời.
Nhưng thực tế thì Hạng Bạt không phải con của hắn mà là đời cháu cháu cháu
cháu… của cháu hắn.
Cụ thể cách bao nhiêu đời, có lẽ đến cả bản thân Hạng Cao Dã cũng không nhớ
rõ nữa rồi.
Hắn đã sống hơn một vạn năm, con cháu nhiều vô số kể.
Hầu hết tư chất thiên phú đều tầm thường, đều bị phân đất phong hầu, nhiều đời
vương gia xuống làm công hầu, dần dần lưu lạc, thậm chí cuối cùng còn trở
thành thường dân.
Mà những hậu duệ có thiên phú xuất chúng lại được gọi về bên người để bồi
dưỡng, Hạng Bạt chính là một kẻ nổi bật trong số đó.
Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng, Ngũ Sắc Thần Phủ, tương lai có triển vọng trở
thành một Đạo Cung cảnh mới, Hạng Cao Dã vẫn luôn đặt rất nhiều kỳ vọng
vào hắn.
Bởi vì là người mới trong vòng ba mươi năm gần đây, cho nên được sắc phong
làm đại hoàng tử.
Đại tướng quân Lục Nhiễm suy tư một lúc, lúc này mới nói: “Bệ hạ, năm chiếc
linh khí truyền ảnh mà chúng ta thu thập được, hình ảnh cuối cùng đều bị gián
đoạn ngay lúc đó…”
“Mà lúc đó Tề Nguyên Sinh trong hình đó lại đột nhiên có hành động…”
“Mạt tướng suy đoán, rất có thể là do Bát Vân điện khởi động hộ tông đại trận!”
“Ừm!”
Hạng Cao Dã gật đầu, xoa xoa ấn đường.
“Việc Tề Nguyên Sinh khởi động đại trận không hề giả, nhưng mà cuối cùng
bản thân hắn cũng chết.”
Nếu như mà Tề Nguyên Sinh còn sống chứ không chết thì có lẽ bọn họ sẽ trực
tiếp cho rằng Tề Nguyên Sinh là hung thủ.
Mà bản thân Tề Nguyên Sinh là điện chủ thì việc giết toàn bộ những người
trong tông môn cũng không đáng tin lắm, nhưng quả thật là hộ tông đại trận có
thể làm được việc như này.
“Nhất định là có một thế lực khác đang ngấp nghé, giết sạch tất cả mọi người
trong Bát Vân điện!
Đại thống lĩnh cấm vệ Hạ Hầu Tuấn đưa ra kết luận.
“Điều mà trẫm muốn biết chính là, bọn họ là ai? Bọn họ đã dùng thủ đoạn gì?”
“Theo tin tức được truyền về, ước chừng thời gian mà tất cả mọi người trong
Bát Vân điện tử vong chỉ có nửa nén hương.”
“Trong vòng nửa nén hương giết sạch hàng vạn người mà trong đó còn có cả
Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng, chuyện này đến trẫm cũng không làm được.”
Đây mới là điểm là Hạng Cao Dã kiêng dè nhất. Kẻ địch không quen biết kia
cũng khiến hắn cảm nhận được mối uy hiếp mạnh mẽ, cứ như cái gai ở sau
lưng.
Tất cả ba vị trọng thần đều mặt ủ mày cau.
Làm gì có ai có căn cứ để mà đoán được chứ?
Dương Cật cân nhắc một lúc rồi chậm rãi nói: “Tên chưởng môn Khương
Thành của Phi Tiên môn kia, hẳn là có vấn đề.”
Mắt Lục Nhiễm sáng lên, lập tức đồng ý nói: “Đúng vậy, hắn bị Tề Thương
cướp mất nhẫn, mà chiếc nhẫn đó dẫn đến sự tranh chấp trong tầng lớp cao ở
Bát Vân điện…”
“Bên trong đó nhất định có thứ mà chúng ta chưa biết!”
“Cho dù tên Khương Thành kia chết rồi thì cũng phải đi điều tra!”
Lần đó không ít người ở Bát Vân điện bởi vì thực lực quá yếu mà bị Thương
Long Tinh Huyết trấn giết đến mức không thể nhận ra nổi thân phận nữa.
Nên khó mà xác định được Khương Thành có ở trong đám đó hay không.
Mà Phi Tiên môn ngày bình thường vẫn phong bế sơn môn, không tiếp xúc với
bên ngoài, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa biết Khương Thành là “kẻ sống
sót” duy nhất.
Hạng Cao Dã gật đầu: “Phái người đến Phi Tiên môn điều tra chuyện này!”
“Lục Nhiễm, chuyện này giao cho ngươi đi làm!”
Đại tướng quân Lục Nhiễm cúi người nhận lệnh, nói: “Nếu như Phi Tiên môn
không liên quan đến chuyện này…”
“Tông môn này không cần phải tồn tại trong vương triều Càn Tinh!”
Một câu nói của Hạng Cao Dã thôi đã tuyên án tử hình cho trên dưới Phi Tiên
môn.
Nguyên nhân rất đơn giản, tông môn cấp bậc cao duy nhất ở Phi Vân châu bây
giờ chính là Phi Tiên môn.
Trong tin tức được truyền đến đương nhiên có nhắc đến vấn đề này,
Tông môn này quật khởi vừa nhanh lại vừa đột ngột, được coi như là một nhân
tố không ổn định trong mắt hắn, tốt nhất là sớm diệt trừ ngay từ trong trứng
nước.
Còn về hổ yêu ít nhất cũng là Thiên Mệnh cảnh Cửu Trong trong tin được
truyền tới kia, hắn không thèm để vào mắt.
Dù sao hắn cũng là Đạo Cung cảnh.
Lục Nhiễm đang nhận lệnh thì cửa thư phòng được đẩy ra, ngay cả thái giám
cũng không kịp bẩm báo.
Một dáng người xinh đẹp ăn mặc đẹp đẽ lộng lẫy ung dung xông vào.
“Tổ hoàng, chuyện này cứ giao cho ta lo liệu đi!”