Khương Thành tiến lên nghênh đón.
Hắn rất muốn đứng yên một chỗ bị một kích giết chết.
Nhưng không có cách nào khác, nếu như không có ý chí chiến đấu, hệ thống sẽ
xác định rằng hắn muốn tự sát.
Trái với Hạng Bạt, hắn có bất lợi cực lớn, đó chính là không có công pháp mạnh
mẽ, cũng không có võ công bí thuật đứng hạng nhất.
Nhưng bây giờ thì có, mà chỉ là U Tuyền Phong Diễm Kiếm của Đoan Mộc thế
gia.
Cho dù hắn đã tu luyện loại võ kỹ này đến đỉnh cao rồi, nhưng cực hạn cũng chỉ
có như vậy.
Cấp của Đoan Mộc thế gia quá thấp rồi….
Huống chi Thiên Mệnh nhất trọng của hắn kém đối phương những tám tiểu
cảnh giới.
Dường như trận chiến này đã định trước rằng sẽ có một bên bị đánh bại tan tác.
Nhưng mà Thôn Xán thần phủ quá mức lộng hành rồi.
Ngay vào lúc hắn bị ánh sáng mặt trời chói lọi vùi lấp, ánh sáng thần phủ tỏa ra
rực rỡ.
Tất cả mọi người ở Bát Vân điện dường như đều nghe thấy một hồi chuông
vang lên.
Leng keng!
Tiếng chuông kéo dài xa xăm làm mọi người cảm giác như là nghe nhầm.
Phảng phất như đến từ xa xưa, lại giống như đến từ sâu thẳm trong tâm hồn….
Theo sau đó, ánh sáng mặt trời cuồn cuồn như muốn hòa tan băng tuyết.
Phía chân trời khôi phục lại sự trong sáng.
Có Thần phủ chỉ dẫn, thân ảnh Hạng Bạt lại một lần nữa xuất hiện trước mũi
kiếm của hắn.
“Chuyện này không có khả năng!”
Hạng Bạt thất thanh gào lên, kém nhau 8 tiểu cảnh giới, làm sao có thể được?
Trong đầu hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ điên cuồng.
Thôi Xán Thần Phủ không thể xuất hiện ở thế giới này được!
Ầm!
Cuối cùng thì hai người cũng giao chiến trực tiếp.
Không biết U Tuyền Phong Diễm Kiếm thấp hơn bao nhiêu cấp so với Hoàng
Cực Kinh Dương Trảm, nhưng mà kết quả của việc đụng nhau lại ngang tài
ngang sức.
Xung quanh vầng mặt trời rực lửa kia dâng lên vô số hàn băng hắc khí, cuối
cùng không có cách nào thoát khỏi.
Tất cả đều là kết quả của Thôi Xán Thần Phủ.
Dưới sự tăng cường võ đạo ấn ký của thần phủ, uy lực của U Tuyền Phong
Diễm Kiếm sớm đã vượt qua giới hạn ban đầu.
Nếu như người của Đoan Mộc thế gia sống lại nhìn thấy cảnh tượng này thì
không biết nên buồn rầu hay là thấy tự hào.
Kiếm pháp của gia tộc bọn họ vậy mà có thể tạo ra hiệu quả đáng sợ như vậy
sao?
Ầm ầm ầm…..
Hai người đánh nhau từ mặt đất lên đến trên trời!
Chỉ là dư âm nhưng lại khiến cho vô số núi non xung quanh sụp đổ, nước sông
chảy ngược dòng!
Nếu không nhờ mở ra hộ tông đại trận của Bát Vân điện thì sợ rằng lúc này đỉnh
núi cũng sớm bị phá hủy nốt rồi.
Nhìn lên bóng dáng biến hóa nhấp nháy không ngừng của hai người trên cao, tất
cả mọi người đều nổi lên một cảm giác vô lực sâu sắc.
Cái này đã vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ rồi.
Trong lòng Lăng Dật nảy ra cảm giác đố kỵ khó mà khống chế.
Vậy mà ban đầu hắn còn muốn sau khi đoạt được chiếc nhẫn thì tiện tay giết
chết Khương Thành luôn.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là mơ tưởng mà.
Tề Thương và Lỗ Trọng cùng lúc cảm thấy vô cùng may mắn, lúc đầu vây đánh
Phi Tiên môn, may rằng bọn họ không xuống tay giết chết Khương Thành.
Nếu không thì lúc đó bọn hắn cũng chết rồi?
Tề Nguyên Sinh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giằng co kịch liệt.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ có một suy nghĩ, nếu như đại hoàng tử không thể giết
chết Khương Thành, vậy thì sẽ mở ra đại trận để giết người này!
Bát Vân điện đã đắc tội với một tên yêu ma tuyệt thế, không thể giữ lại được!
Khương Thành đang đại chiến trên trời cao cảm thấy rất khó chịu.
Lại là loại lãng phí thời gian không phân thắng bại.
Rốt cuộc thì hắn cũng kém Hạng Bạt 8 tiểu cảnh giới, muốn thắng là không có
khả năng, có thể đánh được như vậy đã là kỳ tích rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến bao giờ hắn mới bị giết?
Sau một lần đụng chạm, hắn bỏ ra chút thời gian hét lên.
“Đồ ngu! Chỉ dựa vào chút thực lực của ngươi mà dám một mình đánh nhau,
não ngươi có shit hả?”
Đột nhiên nghe được câu nói như vậy, Hạng Bạt suýt thì hoài nghi có phải bởi
vì chiến đấu quá quyết liệt nên tai hắn nghe lầm hay không.
Cái gì?
Đây là nhắc nhở hắn cần phải vây công sao?
Đơn độc đánh nhau hắn không thích?
Còn mắng chửi hắn xối xả?
Lẽ nào lại như vậy!
Ban đầu hắn cho rằng bản thân có thể tự giải quyết được, cứ đánh, đánh rồi
cũng không thắng được, muốn vây công thì lại cảm thấy làm cho vương triều
Càn Tinh mất mặt.
Xem ra bây giờ quả thực là cần phải vây công rồi.
“Tất cả lên cho ta!”
“Giết chết hắn!”
Lệnh truyền xuống, bốn hộ vệ của triều đình từ bên dưới cùng bay lên cao, tham
gia vào trận chiến.
Ấm áp mà nhắc nhở hắn một chút, tên ngu xuẩn này cuối cùng cũng thông suốt
dùng đến bao vây tấn công, Thành ca rất hài lòng.
Bốn hộ vệ, một người Thiên Mệnh bát trọng, hai người thất trọng, còn có một
người lục trọng.
Chênh lệch trong sức chiến đấu của bọn họ và Khương Thành không lớn.
Trong một lúc có nhiều thêm bốn người, sự cân bằng trong trận chiến nháy mắt
đã bị phá vỡ.
Mãi đến khi hắn chết đi, Hạng Bạt mới thở dài một cái.
Trước khi vây đánh, hắn phải chịu áp lực cực lớn, đó là trận chiến khó nhằn
nhất trong suốt cuộc đời hắn.
“Cuối cùng cũng chết rồi.”
Không biết có bao nhiêu người toát ra suy nghĩ này.
Rốt cuộc thì toàn bộ mọi người đều đứng ở bên đối lập với Khương Thành, nếu
như hắn không chết thì những người này đều không có cách nào yên tâm được.
Nghe được lời này, sắc mặt của Tề Nguyên Sinh rất xấu.
Ngày lễ hôm nay coi như đã hoàn toàn bị hủy mất rồi.
Cái này thì có là gì, bận rộn cả nửa ngày trời, mất hai đệ tử chân truyền, tranh
chấp nội bộ cấp cao, cuối cùng chẳng được cái gì mà còn gây ra một thân phiền
toái.
Phải đi vương triều Càn Tinh để thỉnh tội, không biết phải tốn bao nhiêu tiền
bạc nữa.
Nhìn xác của Khương Thành trên mặt đấy, hắn hận không thể chém thêm vạn
đao.
“Ting, ký chủ bị giết, đang tiến hành kiểm tra thực lực của kẻ địch, bố trí
phương án hồi sinh.”
“Ting, ký chủ nhận được một giọt Thương Long Tinh Huyết.”
Thương Long Tinh Huyết?
Đó là cái gì?
Khương Thành đang ở dạng hồn phách có chút mờ mịt.
Đây là phương án hồi sinh được hệ thống sắp xếp sao?
Vậy thì Thương Long Tinh Huyết kia là loại đại sát khí nào sao?
Hơn nữa lại keo kiệt chỉ cho có một giọt?
“Ting, ký chủ hồi sinh.”
Lúc đó Hạng Bạt còn đang giáo huấn.
“Còn có Phi Tiên môn kia, bản vương sẽ tự mình tiêu diệt.”
Nếu trên người của Khương Thành đã không có bảo vật gì, vậy thì đi một
chuyến đến môn phái của hắn.
Có thể bên đó có một cơ duyên của hắn thì sao?
Điều kiêng kỵ duy nhất là ở đó có con Hổ yêu cửu trọng hư hư thực thực.
Sau đó, hắn phát hiện ra ánh mắt của tất cả mọi người bỗng nhiên đều thay đổi.
Mỗi người đều nhìn về một phương hướng.
Hạng Bạt bỗng nhiên quay người lại, vẻ mặt khó có thể tin được.
Xác của Khương Thành không thấy đâu nữa rồi!
“Cái gì?”
“Hắn ta đâu rồi?”
Nhất thời mọi người loạn hết lên.
Hạng Bạt và Tề Nguyên Sinh cùng các cao thủ thông qua thần niệm tìm kiếm,
không biết đã kéo dài bao xa, vậy mà không thể tìm thấy cái gì.
Cái này rõ ràng là gặp quỷ rồi.
Không thấy Khương Thành đâu, điều này làm mọi người trở lên bất an.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng cười dài.
“Cha của các ngươi ở đây!”
Nhìn về phía trên đỉnh điện của đại điện phía trước, Khương Thành đã đổi một
bộ đồ, hai tay chắp ra sau, ngạo mạn mà đứng sừng sững, bộ thanh bào bay theo
chiều gió.
Dáng vẻ quá đẹp trai, kết hợp với tình cảnh như vậy, làm cho mọi người có áo
giác rằng hắn chính là một tiên nhân.
Đừng nói đến vết thương, ngay cả vết bẩn cũng không thấy nữa.
Sao có thể được?
Cho dù thật sự có linh dược tiên đan chữa bách bệnh thì cũng phải uống vào
chứ?
Huống chi trước đó hắn chết ở trên quảng trường, bây giờ làm thế nào mà thần
không biết quỷ không hay xuất hiện ở đỉnh đại điện?
Còn không kinh động đến một người nào?
Không một ai có thể giải thích tất cả việc này….
Bọn họ đương nhiên không thể giải thích được.
Tấm lòng làm màu của Khương Thành luôn bất diệt, vì muốn có được hiệu quả
tốt hơn nên sau khi hồi sinh hắn đã trực tiếp ẩn thân thay quần áo, sửa sang
dáng vẻ, rồi sau đó đổi vị trí.
Sau khi vội vã hoàn thành mới phóng ra một số dao động linh lực hiện ra thân
ảnh.
Vì thế mà hiệu quả khi mọi người nhìn thấy chính là như vậy