Đại hoàng tử không ngờ tới hắn lại dễ dàng “khuất phục” như vậy.
Vốn dĩ nghĩ rằng cần phải sử dụng nhiều thủ đoạn hơn.
Thế cho nên khi có được chiếc nhẫn không gian kia trong tay đều có cảm giác
không quá chân thật.
“Rất tốt, Tề Nguyên Sinh ngươi làm ra đúng là lựa chọn chính xác nhất.”
Chiếm được tiện nghi, hắn còn muốn bán chữ ngoan.
“Ha ha ha ha….”
Tề Nguyên Sinh đột nhiên ngửa mặt cười to, cười đến cực kỳ trào phúng.
“Lựa chọn chính xác?”
“Tự ngươi xem đi.”
Hắn đột nhiên cảm thấy không còn khó chịu như vậy nữa.
Dù sao cũng không phải một mình hắn bị trúng kế, đến ngay cả đại hoàng tử
cũng bị tiểu tử kia đùa giỡn xoay vòng vòng.
“Hửm?”
Lông mày của Hạng Bạt cau lại, thần niệm thâm nhập vào trong nhẫn không
gian.
Ngay sau đó, vẻ mặt của hắn cũng trở nên có chút dại ra.
Linh phù cửu giai đã nói đâu?
Thiên đại cơ duyên, trân bảo hiếm thấy đã nói đâu?
Chỉ có nhiêu đây?
Cả quá trình giành giật của đám người Tề Thương, Lỗ Trọng, đại đệ tử chân
truyền, Tề Nguyên Sinh và những người khác đều diễn ra trước mắt hắn, cho
nên nhẫn không gian căn bản không thể bị đánh tráo.
Hắn đột nhiên xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người Khương
Thành.
“Giao chiếc nhẫn đó ra.”
Rõ ràng không sử dụng thần phủ để uy áp, nhưng những lời này lại mang theo
lực áp bức nặng nề, kẻ khác không dám làm trái.
Chỉ tiếc, không bao gồm Thành ca trong đó.
Trên đời này không có kẻ nào có thể đe dọa được hắn, Hạng Bạt lại tính là cọng
hẹ.
Hắn chỉ là cảm thấy rất buồn cười.
Đặc biệt là các ngươi đã cướp nhẫn không gian của ta, cuối cùng còn muốn đòi
nợ ta?
Các ngươi có vẻ rất là lành nghề với mấy trò vừa ăn cướp vừa la làng này nhỉ?
“Nhẫn không gian gì?”
Nói thật lòng, đến giờ hắn vẫn không biết đám người này đến tột cùng là muốn
cướp thứ gì?
“Ngươi ra vẻ kéo dài thời gian thật sự rất ngu ngốc.”
“Giao ra linh phù cửu giai ra, giao ra tất cả cơ duyên mà ngươi có ra.”
Hạng Bạt bước đi trên không, sắc mặt âm trầm, từng bước từng bước ép sát.
“Linh phù cửu giai?”
Thành ca rốt cuộc cũng hiểu rồi.
Đây thật sự không phải do hắn phản ứng chậm chạp mà là lúc trước hệ thống có
đưa cho hắn một tấm linh phù cửu giai, nhưng mà sau khi sử dụng thì hết mất
rồi.
Bản thân hắn hoàn toàn hiểu rõ.
Tự nhiên sẽ không ảo tưởng còn có thể có thêm nhiều linh phù cửu giai và có
thêm nhiều cơ duyên hơn nữa.
Nhưng mà hắn không ngờ, đám người tự cho mình thông mình này lại giúp hắn
ảo tưởng.
Sau khi thông suốt tất cả những chuyện này hắn thiếu chút nữa cười bể bụng.
Đám người này thật sự là nhân tài!
Từng người một đa mưu túc trí, vừa là nhẫn nại, vừa là bố trí, vừa là bày kế
Tất cả chỉ bởi vì “cơ duyên” chỉ tồn tại trong phỏng đoán kia.
Hơn nữa cho đến bây giờ bọn họ vậy mà vẫn còn nhận định rằng trên người hắn
có chiếc nhẫn không gian chứa đầy linh phù cửu giai.
Nhìn thì có vẻ bọn họ rất ngu xuẩn, nhưng nếu như thật sự có một tu sĩ may
mắn có được cơ duyên thì vẫn sẽ bị hại chết dưới sự mưu tính của đám người
này.
Hạng Bạt đã bay gần tới trước mặt hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
“Ngươi có phải cho rằng ở trước mặt ta vẫn còn cơ hội ném ra linh phù không?”
Trong lòng hắn kỳ thực không có hoàn toàn nắm chắc, đây là dùng lời nói để
hóa giải tâm lý phòng bị của Khương Thành.
Bốn gã hộ vệ kia đã lặng lẽ chuyển đổi vị trí bao vây Khương Thành.
“Hiện tại giao ra đây, ta có thể tha cho ngươi không chết, thời gian của ngươi
không còn nhiều đâu.”
Đừng, ngàn vạn lần đừng tha ta không chết.
Thành ca biểu hiện thứ muốn nhất chính là bị giết.
“Vừa rồi ngươi không phải chính khí hào hùng muốn chủ trì công đạo cho ta
sao?”
“Không phải nói không quen nhìn đường đường một cái đại phái lại đi cướp
đoạt bắt nạt một tiểu chưởng môn sao?”
Sự cố ý chế nhạo này chính là sự trào phúng không chút nào che dấu.
Hạng Bạt nhịn không được, nhưng trên mặt cũng không có hiện ra vẻ tức giận
gì, lòng dạ hắn cực kỳ sâu, trong mắt hắn thì Khương Thành đã là một người
chết.
“Xem ra ngươi muốn chết.”
Thần phủ bay lên, từng đạo linh khí giống như thác nước rơi xuống, có ấn ký võ
đạo mờ mờ ảo ảo lưu chuyển ở giữa, muôn hình vạn trạng.
Thần phủ to lớn tản ra hơi thở hủy diệt khiến kẻ khác khiếp sợ.
Tất cả mọi người trên toàn trường đều hít một hơi khí lạnh, chấn động vô cùng.
Bởi vì thần phủ kia đúng là ngũ sắc!
Tương tự như linh đài, sau khi tu sĩ Thiên Mệnh cảnh luyện ra thần phù cũng có
phân chia cấp bậc.
Sự khác biệt trực quan nhất chính là màu sắc.
Mỗi một màu sắc đều đại biểu cho một cái dấu ấn của quy tắc võ đạo.
Lỗ Trọng và đại đệ tử chân truyền đều là Thiên Mệnh nhất trọng nhưng bởi vì
thần phủ của Lỗ Trọng chỉ có hai màu xám và xanh lam còn đại đệ tử chân
truyền lại có bốn màu tím, xám, lục và lam cho nên thực lực của hai bên chênh
lệch rất lớn.
Mặc dù lần bị đánh lén đó là có nguyên nhân nhưng chỉ gần một kích hắn đã bị
thua.
Đại đệ tử chân truyền là cao thủ hàng đầu của Bát Vân điện cũng là thiên tài
mạnh nhất mà Phi Vân Châu công nhận, mà hắn vừa để lộ ra lúc nãy chính là
thần phủ có bốn màu.
Thần phủ bốn màu đã vô cùng hiếm thấy làm cho rất nhiều người cảm thán
không thôi.
Mà hiện tại, thần phủ của Hạng Bạt so với hắn còn nhiều hơn một màu!
Có thể thấy được thiên phú của vị đại hoàng tử đến từ hoàng triều Càn Tinh này
có bao nhiêu khủng bố.
Khương Thành xong rồi.
Đây là ý niệm trong đầu mọi người.
Tuy rằng vô cùng muốn chết nhưng Thành ca không có lập tức lấy thần phủ ra
giết lên.
Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại giết lên sau đó lại bị Hạng Bạt xử lý. Hệ
thống sẽ chỉ phán định Hạng Bạt và bốn gã hộ vệ kia là kẻ thù của hắn, bởi vì
bọn họ được xem như cùng một phe cánh.
Về phần đám người của Bát Vân điện cùng với những vị khách khác họ thuộc
hai làn sóng còn lại.
Đám người này không phải đối với hắn không có ý đồ gì mà là bởi vì Hạng Bạt
quá mức cường thế, uy hiếp toàn trường khiến bọn họ không dám ra mặt mà
thôi.
Khi đó kế hoạch hồi sinh chỉ là giết chết Hạng Bạt và bốn gã hộ vệ kia mà thôi
chứ không phải đám người của Bát Vân điện.
Cho nên hắn phải kéo một chút giá trị thù hận, làm cho hệ thống phán định tất
cả mọi người đều là kẻ thù muốn giết mình.
Chuyện này…. đòi hỏi kỹ năng diễn xuất!
Vì vậy ngay sau đó, hắn hét lớn lên như thể đang sợ hãi cực độ.
“Tề điện chủ, ngươi cứ nhìn như vậy thôi sao?”
“Ta chính là khách quý các ngươi mời đến, ngươi không quản một chút sao?”
“Đường đường Bát Vân điện, cũng không phụ trách an toàn của khách sao?”
Tiếng gào thét của hắn muốn có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm,
muốn bao nhiêu thê lương thì có bấy nhiêu thê lương.
Hoàn toàn phù hợp với phản ứng của một người bị dồn vào tuyệt cảnh, vội vã đi
tìm cọng rơm cứu mạng.
Tiểu tử này còn thật sự xem hắn là khách quý, tất cả mọi người đều bị cạn lời.
Ngươi chính là một kẻ hồ đồ nằm trong kế, hiểu chưa?
Tề Nguyên Sinh vô cùng hận hắn, muốn tự tay bầm thây hắn ra vạn đoạn làm
sao có thể cứu hắn?
Nhưng sau khi nghĩ lại thì đây cũng là một cơ hội.
“Tiểu tử, nếu ngươi giao toàn bộ bảo vật cho ta, ta có thể giúp ngươi tiêu diệt
Hạng Bạt!”
Một khi hắn có được các bảo vật đó, mở đại trận tiêu diệt Hạng Bạt cũng là điều
bắt buộc.
Cùng lắm thì từ nay về sau cao chạy xa bay.
Những lời này của hắn là truyền âm, Hạng Bạt cũng không nghe thấy.
Tuy nhiên hắn hiện tại vẫn còn đang lo lắng Khương Thành sẽ ném ra linh phù,
ném chuột sợ vỡ bình cho nên vẫn không có lập tức động thủ.
Khương Thành còn chưa kịp trả lời, giọng nói của đại trưởng lão Từ Nguyên
Xán đã vang lên bên tai hắn.
“Giao cơ duyên của ngươi cho ta, ta có biện pháp bảo vệ ngươi chu toàn.”
Không chỉ có hắn mà tất cả những người khác đều nhìn ra cơ hội, đều tung cành
ô-liu ra với hắn.
“Muốn sống tiếp thì chọn lựa ta, Tề Nguyên Sinh nhất định sẽ qua cầu rút ván.”
“Giao cơ duyên cho bổn tọa, bổn tọa hộ tống ngươi giết ra ngoài Bát Vân điện,
tuyệt đối không nuốt lời!”
“Thiên Đan Các ta có địa vị cao cả, không sợ hoàng triều Càn Tinh, tiểu hữu,
ngươi trước tiên hãy giao cơ duyên kia cho lão phu….”
Có nhiều truyền âm rồi, Thành ca biểu thị bản thân không thể trả lời từng người
một.
Nhìn thoáng qua cho dù là các trưởng lão của Bát Vân điện hay là các vị khách
của các thế lực lớn đến đây, tất cả đều mang vẻ mặt tràn đầy khát vọng.
Ai cũng hứa chỉ cần hắn đưa nhẫn không gian cho bọn họ, bọ họ đều sẽ bảo vệ
hắn.
Thành ca nghe xong chỉ muốn cười.
Đám lão cẩu các người, đến ngay cả nói thẳng trước mặt Hạng Bạt cũng không
dám chứng minh là các người đều sợ hắn. Còn nói cái gì mà bảo vệ ta, dỗ quỷ
sao?
Hơn nữa, đây không phải là kết quả mà hắn muốn.
Hắn muốn chính là tất cả những người ở đây ai cũng đều muốn giết hắn chứ
không phải một đám giả mù sa mưa tỏ vẻ sẽ bảo vệ hắn.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể bắt cởi áo khoác.