Chỉ thấy thần phủ trên không màu xanh lam kia giống như một lâu đài trên
không, tinh xảo lung linh, tỏa sáng rực rỡ.
Linh lực dao động giống như sóng thần ép về phía hắn!
Người còn chưa đến thì đường đi đến đã bị phá hỏng.
Đại trưởng lão Từ Nguyên Xán ra tay!
Chiếc nhẫn không gian này tuyệt đối không thể để Tề Thương thuận lợi có
được, nếu không đại đệ tử chân truyền sẽ không còn đủ tư cách để chiến đấu.
“Từ Nguyên Xán!”
Tề Thương nổi giận hét lớn.
“Lão cẩu tặc ngươi dám!”
Hắn vốn nghĩ rằng kế hoạch đã sắp thành công, nhưng không ngờ tới hóa ra vẫn
còn hai đối thủ cạnh tranh.
Từ Nguyên Xán là Thiên Mệnh tứ trọng, hắn căn bản đánh không lại.
Chỉ có thể nhanh chóng rút lui, nhưng lúc này bên cạnh và phía sau còn có
Thiên Mệnh trưởng lão của phe phái và mấy tên đại đệ tử chân truyền giết tới.
Dưới tình thế cấp bách, Tề Thương phải đi ra ngoài bằng mọi giá.
Đây là do các ngươi ép ta!
Hắn hành động dứt khoát, không quản bên trong nhẫn không gian có cái gì, trực
tiếp lấy ra một vật có hình thể ném ra ngoài.
“Đều đi chết đi!”
“Ha ha ha ha….”
Nhìn thấy một “bảo vật” to bằng quả trứng bị ném ra ngoài, Từ Nguyên Xán và
những trưởng lão khác đều sợ tới mức hồn vía lên mây.
Bọn họ đều biết rằng trong nhẫn của Khương Thành có linh phù cửu giai.
Ném thứ này ra ngoài tương đương với một lần Đạo Cung cảnh dùng toàn lực ra
tay.
Tuy là Thiên Mệnh cảnh nhưng cũng sẽ ngăn không nổi.
Cho dù có thể may mắn sống sót thì chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương.
“Tề Thương, ngươi thật độc ác!”
Tề Nguyên Xán làm sao dám tiếp tục vây giết nữa, chỉ có thể điên cuồng chạy
trốn ra bên ngoài.
Thần phủ và linh giáp liều mạng thúc dục, hình thành một vòng phòng ngự
mạnh mẽ.
Hắn không ngờ Tề Thương vậy mà lại quyết tuyệt như vậy!
Vậy mà lại ở khu vực trung tâm của Bát Vân điện sử dung loại đại sát khí
không thể khống chế này.
Có thể tưởng tượng một kích này tung ra cũng phải có ít nhất hàng chục nghìn
người sẽ bị chôn vùi cùng với nó.
Giờ khắc này, tất cả ghế ngồi trong quảng trường đều bị nhấc lên, rau quả rơi
vãi đầy trời.
Khắp nơi đều là tiếng hô hoán, hiện trường trở nên hoàn toàn hỗn loạn.
Nhanh như chớp….
“Bảo bối to bằng quả trứng cuối cùng cũng rơi xuống đất, lăn nhiều vòng trên
mặt đất, lại nảy lên hai vòng rồi ngừng lại.
Tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, nhưng cũng không có nhìn thấy vụ nổ
mạnh như trong tưởng tượng.
Tập trung nhìn kĩ, hóa ra đó chính là một viên linh thạch thượng phẩm.
Cái này……
Từ Nguyên Xán và những người khác chạy trốn hơn mười mấy chục mét trên
không.
Quay đầu nhìn lại, kinh ngạc không thôi.
Bọn họ lại bị một viên linh thạch dọa cho thành chim sợ cành cong.
Ha ha!
Thành ca bật cười ra tiếng.
Nhóm người này đang làm gì vậy?
Đang diễn một bộ hài kịch quy mô lớn sao?
Tiết mục văn nghệ góp vui? Đây cũng là một phần của buổi đại điển sao?
Vậy thì tốt xấu gì cũng hãy sử dụng một cái đạo cụ đàng hoàng một chút, một
quả linh thạch thượng phẩm quá không thuyết phục rồi đúng không?
Tề Thương cảm thấy ngỡ ngàng vô cùng, bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Đây cũng không phải là hình ảnh mà hắn muốn thấy, chẳng lẽ là do bản thân
hắn dưới tình huống cấp bách đã móc ra sai đồ vật rồi sao?
Đúng, nhất định là như vậy!
Hắn vội vàng thăm dò vào thần niệm, định tìm một lá linh phù cửu giai đem ra
phản công.
Nhưng mà hắn đã không còn cơ hội rồi.
Một khoảng thời gian ngây người như vậy, cánh tay phải đang cầm nhẫn không
gian của hắn đã bị một đạo kiếm quang chặt đứt.
Cánh tay bị chặt đứt cũng dần nới lỏng ra, chiếc nhẫn theo đó bay ra ngoài.
Một chiếc áo bào màu xám từ bên cạnh xẹt qua cầm lấy chiếc nhẫn rồi hướng
lên bầu trời.
“Lỗ Trọng….”
“Ngươi dám!”
Tề Thương bị mất đi cánh tay phải máu chảy nhuốm cả một vùng, tức giận đến
phát điên, cực kỳ phẫn nộ!
Vào thời khắc mấu chốt kẻ đâm hắn và cướp đi chiếc nhẫn không gian lại là Lỗ
Trọng mà hắn tin tưởng nhất.
Chỉ là, Lỗ Trọng cũng sẽ không quan tâm đến lửa giận của hắn.
Hắn quả thật là người ủng hộ Tề Thương, nhưng đó là trước đây.
Khi đó hắn chỉ là một kẻ không có tài cán gì, trong mười mấy người trưởng lão
nghị sự là Thiên Mệnh nhất trọng, cả đời này có lẽ cũng cứ như vậy.
Hỗ trợ Tề Thương, nếu tương lai kẻ này có thể lên làm điện chủ vậy thì địa vị
của hắn cũng sẽ được nâng cao lên.
Đó xem như là một vụ đánh cược lớn trong đời hắn.
Mà hiện tại, hắn đã bắt đầu vụ đánh cược thứ hai.
Chiếc nhẫn không gian này…. Dựa vào cái gì nhất định phải để cho Tề Thương.
Bản thân hắn không thể lấy sao?
Nắm bắt được cơ duyên lần này đủ để nghịch thiên sửa mệnh, tương lai hắn có
thể thăng tiến lên Đạo Cung cảnh cũng không biết chừng, vậy tại sao còn phải
tiếp tục may áo cưới cho người khác?
Còn cần phải khuất phục trước người khác sao?
Hắn căn bản không định ở lại, lợi dụng khoảng cách mà đám người đại trưởng
lão vừa bị dọa sợ lùi lại, vòng vây cũng xuất hiện lỗ hổng.
Biến thành một đạo cầu vồng hướng thẳng phía sơn môn mà đi.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không kịp đuổi theo.
Ầm vang!
Chỉ thấy phía xa xa trên trời có một đám lửa đột nhiên nổ tung.
Một thần phủ hùng vĩ có bốn màu tím, xám, lam và lục cuồn cuộn từ trên mây
lao xuống bắn rơi Lỗ Trọng đang bay trên không.
Ở phía trên trời cao đó, đại đệ tử chân truyền mặc một bộ quần áo trắng đang
giơ cao chiếc nhẫn không gian lên, tao nhã giống như tiên nhân giáng thế.
Hắn cuối cùng cũng ra tay.
Vừa ra tay chính là thời khắc mấu chốt nhất.
“Đại đệ tử chân truyền….”
Vẻ mặt bị một chiêu đánh rơi của Lỗ Trọng hiện lên sự chua sót, hắn biết rằng
chiếc nhẫn không gian đó sẽ không bao giờ thuộc về mình nữa.
Sớm biết rằng đại đệ tử chân truyền cũng để ý đến cơ duyên lần này thì hắn căn
bản sẽ không lội vào vũng nước đục này.
Tề Thương bị chặt mất một cánh tay lại càng giống như dã thú phát điên tru lên
trời cao.
Hắn không thể chấp nhận kết cục này.
Vì có được cơ duyên của Khương Thành hắn đã nổ lực bao nhiêu lần?
Cuối cùng lại bị người khác chen vào?
Hắn chỉ vừa mới định bay lên, lại một lần nữa bị đám người Từ Nguyên Xán
ngăn cản phải bay trở về, ngay cả góc áo của đại đệ tử chân truyền cũng không
thể sờ tới.
“Tề Thương, đa tạ cơ duyên mà ngươi đã đưa tới!”
Có được chiếc nhẫn không gian, đại đệ tử chân truyền vô cùng đắc ý, giờ khắc
này đến ngay cả điện chủ cũng giống như bị hắn ta dẫm dưới chân.
Có được đại cơ duyên này cộng thêm thiên phú của hắn, hắn cảm thấy bản thân
đã không cần phải che giấu bất cứ điều gì.
Tài năng đã có thể bộc lộ hoàn toàn!
Thẳng đến ngay sau đó, vẻ mặt tươi cười của hắn bỗng nhiên đông cứng lại.
Oanh!
Một cột sáng khổng lồ dày hàng nghìn mét từ mặt đất trồi lên, vụt tới nhanh như
tia chớp.
Đại đệ tử chân truyền căn bản không kịp né tránh đã bị đánh thẳng từ dưới lên,
cả người đều bị cột sáng kia nuốt chửng.
Hộ tông đại trận của Bát Vân điện –- Mở rồi!
Trong tình huống bình thường, cho dù hộ tông đại trận mở ra cũng sẽ không
công kích môn nhân của bản tông.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ.
Ví dụ như đầu mối trung tâm của đại trận bị người khác điều khiển.
Có thể làm được chuyện này trong Bát Vân điện chỉ có một người – điện chủ Tề
Nguyên Sinh.
Hộ tông đại trận quan trọng như thế nào, chỉ có chưởng môn mới có quyền hạn
trực tiếp điều khiển được.
Một loạt biến cố này xảy ra quá nhanh khiến nhiều người còn chưa kịp hình
dung ra đã xảy ra chuyện gì, thì đại đệ tử chân truyền cũng đã rơi xuống dưới.
Một thân áo bào trắng của hắn ta đã biến mất, bị công kích của đại trận thoải
mái phá hủy.
Hộ tông đại trận của Bát Vân điện, cho dù là cao thủ Đạo Cung cảnh đến cũng
đều có thể ngăn cản một lát.
Dùng để công kích một Thiên Mệnh nhất trọng, không cần nghĩ cũng biết sẽ có
hậu quả gì.
Ngay cả khi đại đệ tử chân truyền là thiên tài hàng đầu, sức chiến đấu thậm chí
có thể vượt cấp đánh bại Thiên Mệnh tam trọng, cũng không thể giải quyết
được vấn đề.
Nếu không phải hắn mặc linh giáp bát phẩm đồng thời bản thân đã đạt tới Thiên
Mệnh nhất trọng, thể chất cũng khác hẳn với người bình thường thì sợ là dưới
một kích trực tiếp này cũng đã hồn phi phách tán rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng đã rơi vào tình trạng bị trọng thương.
Lớp da trần ở bên ngoài linh giáp đã không còn một chổ nào nguyên vẹn.
Toàn thân máu chảy đầm đìa, trông cực kỳ khủng bố, nhìn không ra một chút
phong thái của lúc trước.
Tề Nguyên Sinh cũng không ở cùng một chỗ mà là đứng phía trên đống đổ nát
kia, nhẫn không gian cũng rơi xuống vào tay hắn.
Ở dưới chân hắn, đại để tử chân truyền đang hấp hối vặn vẹo thân thể, hai tay
run rẩy lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng, nhưng không ngăn được máu
từ trong yết hầu không ngừng chảy ra.
Cả đời này hắn cũng chưa từng thê thảm chật vật như vậy.
Việc đánh rơi Lỗ Trọng vừa rồi chính là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc
đời của hắn.
Nhưng nào biết được nhân sinh lại thay đổi nhanh chóng đến đột ngột như vậy.
Ở thời khắc hắn được bay cao nhất đó thì biến cố ập đến đánh hắn vào cảnh vạn
kiếp bất phục.
Tề Nguyên Sinh cầm nhẫn không gian trong tay đến liếc cũng không hề liếc hắn
một cái.
Như thể người này không phải là môn nhân của mình.
“Các ngươi, có phải đã quên Bát Vân điện còn có điện chủ hay không?”