“Còn có quy tắc này?”
“Không sai, đây là để biểu đạt sự tôn trọng với tiền bối của bổn môn, lấy cơ thể
sạch sẽ thờ phụng bọn họ.”
Lỗ Trọng nói như thật, thực ra Bát Vân điện không có quy tắc này.
Sở dĩ tìm cách tắm rửa thay quần áo, chỉ là để tìm cớ làm cho Khương Thành tự
mình cởi nhẫn trữ vật ra.
Lúc này ở bên ngoài điện, Tề Thương sớm đã chờ từ lâu.
Mà ở xung quanh bên ngoài đàn sơn, Lăng Dật và cao thủ tâm phúc của hắn vì
để làm ngư ông đắc lợi, sớm sắp xếp ổn thoả mai phục.
Mọi người đang chờ đợi khoảnh khắc hắn tháo chiếc nhẫn xuống.
Một khi đoạt được nhẫn trữ vật chứa Cửu giai linh phù, bọn họ sẽ đại công cáo
thành.
“À.”
Khương Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nói: “Vậy ta không cần.”
“Hả?”
“Vì sao?”
Giờ khắc này không riêng gì Lỗ Trọng, ngay cả Tề Thương và Lăng Dật cũng
muốn chính miệng hỏi một câu.
Nhập gia tuỳ tục ngươi không hiểu sao?
“Trên người ta rất sạch sẽ, không cần tắm.”
Nói đùa, Thiên Hoang Bất Diệt Thể có hiệu quả mỗi ngày đều tự động khử bụi,
huống hồ Thành ca vệ sinh cá nhân từ trước đến nay đều rất chi là sạch sẽ.
“Nhưng mà, trình tự tắm rửa thay quần áo này, vẫn là phải làm cho đầy đủ thì
mới tốt ………”
Thành ca không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Là tổ tiên của các ngươi, lại không
phải của ta, các người thích thì đi mà tắm, đâu có liên quan gì đến ta?”
Lỗ Trọng không còn lời nào để nói.
Hắn rất căm tức, căm tức muốn đè Khương Thành xuống đất nện cho một trận.
Nhưng hắn biết, nếu như mình tiếp tục cưỡng cầu, tiểu tử này lại muốn bỏ gánh
rời đi.
Xem ra, trông cậy vào dùng thủ đoạn nhỏ tắm rửa thay quần áo để lừa hắn cởi
nhẫn ra, là không thể thực hiện.
Chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào bước tiếp theo.
“Vầng vầng, Khương chưởng môn không muốn thì bỏ đi.”
“Giờ vẫn còn sớm, dựa theo lệ thường, khách khứa đều ở Thông Minh điện chờ
đại lễ bắt đầu, ta sẽ đưa Khương chưởng môn đi trước……”
Đây đúng là lệ thường thật.
Chỉ có điều địa điểm chờ không ở Thông minh điện, mà là Trường Minh điện.
Dù sao tiểu tử này không có khả năng biết tình hình thực tế.
Thông Minh điện bên kia, tâm phúc số một của Tề Thương đã chuẩn bị xong.
“Vậy thì dẫn đường đi.”
Ông lớn hắn, thật đúng là biến ta từ một Thiên Mệnh nhất trọng trở thành thằng
nhóc dẫn đường!
Lỗ Trọng cắn chặt răng, nén lại tính khí tiếp tục diễn kịch.
Hai người rất nhanh đến Thông Minh điện bên trong ngọn núi cao nhất.
Vừa vào cửa, Khương Thành đã nhìn thấy hai bên sườn trong điện ngồi hơn
mười người, mọi người đều là thanh niên, hoặc anh tuấn hoặc tướng mạo đẹp.
Sau khi hắn đi vào, những người này ngừng chuyện trò, đều tò mò nhìn qua đây.
“Lỗ trưởng lão, vị này là?”
“A, vị này là Khương Thành, chưởng môn Phi Tiên môn!”
Lỗ Trọng long trọng giới thiệu một chút, lập tức có người đứng dậy hỏi han.
“Hoá ra là Khương chưởng môn, hân hạnh hân hạnh!”
Lỗ Trọng âm thầm gật đầu, diễn xuất cũng rất ổn.
Nhóm người này tổng cộng có 25 người, trong đó đệ tử chân truyền 11 người,
đệ tử tinh anh trong môn 14 người, toàn bộ đều là nhân vật nòng cốt của phe
phái Tề Thương.
Bọn họ chờ ở đây, toàn bộ chính là vì phối hợp kế hoạch, nghĩ mọi cách lừa gạt
để đoạt được nhẫn trữ vật.
Thành ca hiện tại giống như gia nhập một nhóm lừa đảo, trong nhóm hắn chính
là một người ngoài, người khác đều là tên lừa đảo.
“Nào nào, Khương chưởng môn, giới thiệu cho ngươi một chút.”
“Vị này là Hứa Hưng, đệ tử chân truyền xếp thứ tám của bổn môn!”
“Vị này là Lê Diệp Hồng đệ tử chân truyền xếp thứ mười hai của bổn
môn……”
Hắn giới thiệu một trận, công sức bề ngoài làm rất hoàn chỉnh.
Thành ca cũng lười nhớ tên những người này, đợi đến khi cuối cùng Bát Vân
điện nhào lên giết mình, những người này đều là đồng bọn.
“Các ngươi đều là thế hệ anh kiệt trẻ tuổi, có thể làm quen một chút.”
Sau khi Lỗ Trọng rời đi, bầu không khí có chút xấu hổ.
Đám người này thực chất bên trong khinh thường chưởng môn của một nơi nhỏ
bé hẻo lánh. Mặc dù phối hợp diễn kịch vì kế hoạch, nhưng trong lòng vẫn là
dáng vẻ tự cao tự đại.
Còn trông chờ Khương Thành đến nịnh bợ bọn họ, tìm chủ đề nói chuyện cùng
bọn họ.
Đâu nào biết, Thành ca hiện tại chính là có tâm trạng xem diễn trò.
Âm mưu của bọn họ cuối cùng là gì, nhanh bày ra đi, ca có chút tò mò!
Mời các ngươi bắt đầu biểu diễn…….
Mắt nhìn thấy nhạt nhẽo, Hứa Hưng chỉ có thể chủ động phá tan yên lặng.
“Khương chưởng môn, có phần không thú vị lắm, có thể cùng ta chơi một trò
chơi nhỏ hay không?”
Trò chơi nhỏ?
Cuối cùng muốn xuất chiêu rồi sao, Khương Thành có chút mong đợi.
“Trò chơi gì?”
“Ở đây thêm chưởng môn tổng cộng có 26 người, mọi người đặt nhẫn trữ vật
của từng người trên bàn, để người trước đoán xem trong nhẫn trữ vật của người
sau có gì.”
Đây là kế hoạch sớm đã tập luyện tốt, chính vì để lừa Khương Thành đưa ra
nhẫn trữ vật.
“Nếu như đoán trúng, người sau phải giao vật đoán trúng cho người trước. Nếu
như chưa đoán trúng, thì người trước phải đền cho người sau theo như lời đã
nói.”
“Để bày tỏ công bằng, ta sẽ làm trọng tài. Mỗi một vòng ta kiểm tra trong nhẫn
trữ vật thật sự có vật được đoán hay không, mọi người không phản đối chứ?”
Trọng điểm của trò chơi này chính là ở đây.
Nhẫn sẽ qua tay Hứa Hưng.
Một khi nhẫn trữ vật của Khương Thành bị hắn đoạt được, toàn bộ kế hoạch sẽ
tính là thành công.
Lê Diệp Hồng vội vàng gật đầu nói: “Hứa sư huynh từ trước đến nay nổi tiếng
công chính, do ngươi làm trọng tại, ta hai tay tán thành.”
Đệ tử khác đều tập diễn qua rất nhiều lần, tự nhiên khẩn cấp vào vai diễn, tỏ vẻ
tán thành.
“Hứa sư huynh làm trọng tài, chúng ta yên tâm cực kỳ.”
“Đúng vậy, mau bắt đầu đi!”
“Hứa sư huynh cần phải kiểm tra cẩn thận!”
“Vừa nói, bọn họ vừa nhanh chóng đặt nhẫn trữ vật của mình lên bàn.
Khương Thành nhịn không được muốn khiếu nại ngay tại chỗ, đặc biệt diễn
xuất của các ngươi cũng quá giả đi.
Một đám người tu tiên chẳng biết tại sao muốn chơi trò chơi, một chút làm nền
cũng không có, cực kỳ đột ngột.
Sau đó mọi người còn hùa theo hưởng ứng, hoàn toàn đều không tồn tại nghi
ngờ, còn có thể giả trân hơn một chút được không?
Kỹ năng diễn xuất có thể đã giỏi còn muốn giỏi hơn hay không?
Toàn bộ khán giả đều từ chối!
“Khương chưởng môn, ngươi không bằng lòng tham gia sao?”
Nhìn thấy Khương Thành không tỏ thái độ, Hứa Hưng có chút nôn nóng.
Cái gọi là trò chơi chính là để hãm hại hắn, hắn không gia nhập còn muốn chơi
cái rắm.
Không đợi Thành ca tỏ thái độ, đám người Lê Diệp Hồng trước tiên dựa theo
phương án dự định khẩn cấp dùng phép khích tướng.
“Không lẽ Khương chưởng môn không dám chơi? Sợ thua?”
“Đường đường là chưởng môn lại sợ thua? Không thể nào không thể nào?”
“Hiểu rồi, Phi Tiên môn đoán chừng cũng không chế tạo cái gì, sợ đồ vật trong
nhẫn của Khương chưởng môn quá mộc mạc…….”
“Không sao không sao, tổn thất của Khương chưởng môn ta bao, chơi đi!”
“Như vậy nếu như còn không dám, vậy ta cũng không còn lời gì để nói.”
Phép khích tướng này, Khương Thành xấu hổ thay bọn họ.
Không phải bởi vì nói chuyện quá kỳ quái, chủ yếu vẫn là kỹ năng diễn xuất
không được.
Quá cấp bách quá tận lực.
Ca cũng chưa từ chối đâu, ngươi kích cái vẹo gì?
Loại kỹ năng diễn xuất này làm sao làm cho người ta trúng kế được, thật sự làm
cho lòng hắn tan vỡ.
“Nếu các ngươi đã yêu cầu mãnh liệt, vậy ta cố chơi một chút.”
Cũng chỉ có mình một người trung hậu thành thật như thế, mới có thể có lòng
tốt phối hợp?
Hứa Hưng mừng rỡ, khen ngợi Thành ca một chút.
“Tốt lắm, Khương chưởng môn quả nhiên hào khí!”
Sau đó, ánh mắt của hắn và mọi người khác ở đây liền đờ đẫn.
Chỉ thấy Khương Thành, lấy một cái nhẫn khác từ trong ngực ra đặt ở trên bàn.
Cái này………..
Bọn họ muốn là cái trên ngón tay Khương Thành, căn cứ vào đích thân Lỗ
Trọng xem xét, cái trên ngón tay kia chính là cái nhẫn ngày hôm đó mà hắn lấy
ra Cửu giai bùa.
Còn chiếc nhẫn khác, giá trị bằng cọng tóc!
“Nào nào nào, bắt đầu, ai đoán trước?”
Khương Thành thật ra còn không biết bọn họ là vì nhẫn trữ vật của mình mà tới,
có điều trong chiếc nhẫn trên tay hắn có không ít linh thạch linh đan.
Nhưng không nỡ thua đám người này như vậy.
Cho nên, hắn lấy ra một cái nhẫn khác.
Cái nhẫn này hôm nay vừa giải phóng ra một đống linh thạch đan dược cho đám
người La Viễn tu luyện, trống rỗng, hiện tại bên trong một cọng lông cũng
không có