Khương Thành đi không nhanh mấy, Lỗ Trọng nhanh chóng ngăn hắn lại.
“Khương chưởng môn, tại sao đã đến cửa rồi lại không vào? Là do chúng ta tiếp
đãi không tốt sao?”
Tiếp đó, hắn liếc nhìn nhẫn trữ vật trên ngón tay Khương Thành, chiếc nhẫn này
giống y như đúc với chiếc nhẫn mà ngày đó Khương Thành lấy Cửu giai linh
phù từ bên trong nó ra.
Bảo vật truyền thừa ở ngay trước mắt, chỉ cần lừa hắn đi vào bẫy của mình thì
tất cả sẽ thuộc về mình.
Không thể để vịt đã nấu chín lại bay đi.
Khương Thành thực ra cũng không muốn đi!
Tề Thương, Lỗ Trọng muốn cướp nhẫn trữ vật và cơ duyên của hắn, vậy thì tại
sao hắn lại không biến Bát Vân điện thành một đống điểm tích phân lớn nhỉ?
Chẳng qua, các ngươi muốn thiết kế hại ta thì cũng nên lấy một chút thành ý ra
chứ!
Quy cách tiếp đãi cao nhất cũng luyến tiếc sử dụng, vậy mà ngươi còn muốn
chơi âm mưu quỷ kế với ta?
Một chút bố cục cũng không có!
Hắn cố ý cười lạnh một tiếng: “Chiêu đãi không tốt? Bắc Vân điện của các
ngươi, ta trèo cao không nổi, vì vậy đành phải chào tạm biệt!”
Lỗ Trọng nhìn ra hắn đang giả bộ, nhưng kế hoạch của hắn còn chưa thành công
nên chỉ có thể ăn nói khép nép, thể hiện thành ý của mình.
“Ý của Khương chưởng môn là gì? Ngài là vị khách quan trọng nhất của chúng
ta….”
Thành ca trợn mắt: “Quan trọng nhất, sao ta không thấy được? Vừa mới nãy,
các ngươi còn bắt ta đợi người khác cơ mà. Vị khách quan trọng nhất là có đãi
ngộ như vậy sao?”
“Cái gì? Có việc này sao?”
Lỗ Trọng tức giận đến mức gan đều cảm thấy đau.
Một mặt là tức Khương Thành, tiểu tử ngươi chỉ là chưởng môn của một tiểu
tông môn, có thể được đi vào đã là tốt rồi lại còn ở đây ra oai?
Mặt khác, hắn tức vị trưởng lão ngoại môn kia, ngươi sao lại nhiều chuyện như
vậy?
Sơn môn lớn như vậy, cho hắn lặng lẽ đi vào là được rồi, lại còn cứ nhất thiết
phải ngăn cản hắn.
Hắn ra hiệu, truyền âm gọi vị trưởng lão ngoại môn kia tới.
“Lỗ chưởng lão, ngài tìm ta có chuyện gì vậy? Đây là lão bằng hữu của ngài?”
Vị trưởng lão ngoại môn này tuy đi vị không cao nhưng đầu óc khá thông minh,
nhìn thấy Khương Thành đứng ở bên cạnh Lỗ Trọng lập tức đoán ra có lẽ mình
đã làm sai chuyện.
Chỉ là đã quá muộn!
Không để hắn có cơ hội giải thích, Lỗ Trọng đã tát một cái rất mạnh vào mặt
hắn.
Bốp!
Vị trưởng lão kia bị hắn đánh làm cho choáng váng, ngã xuống mặt đất.
“Mắt chó của ngươi mù rồi à? Khương chưởng môn là người mà ngươi có thể
cản sao?”
“Dám để Khương chưởng môn ở bên ngoài chờ. Ngươi không muốn sống nữa
à?”
Vị trưởng lão kia bị đánh cho tơi bời nhưng cũng chỉ liên tục dập đầu, không
dám nói lại nửa câu.
Lỗ Trọng là một trong hơn mười vị trưởng lão nghị sự, là nhân vật quan trọng
trong vòng tròn trung tâm quyền lực của Bát Vân điện.
Còn hắn, chỉ là một trưởng lão bình thường trong mấy ngàn vị trưởng lão ngoại
môn, thực lực và địa vị cách xa, hắn không làm gì được.
Lúc này, Lỗ Trọng mới cười, ngươi hài lòng chưa?
Khương Thành không còn gì để nói, hắn biết việc trừng phạt này là để hắn xem
nên hắn cũng chỉ đành chửi thầm trong lòng, chẳng lẽ trong đại tông môn này
không có người nào còn nhân tính hay sao?
Như vậy xem ra, ca đây - một vị chưởng môn luôn biết chăm sóc thật đúng là
một dòng nước trong.
Không thể không cảm thấy có chút tự mãn.
“Được rồi, ngươi dẫn đường đi!”
Nụ cười của Lỗ Trọng thiếu chút nữa biến mất, tiểu tử này lại lên mặt, coi hắn
như gã sai vặt dẫn đường.
Không có cách nào khác, vì nhẫn trữ vật, vì cơ duyên, hắn nhẫn!
“Khương chưởng môn, mời đi bên này!”
Hai người rất nhanh đi vào sơn môn.
Cuộc trò chuyện giữa Đại trưởng lão Từ Nguyên Xán và Đại hoàng tử Hạng Bạt
cũng vừa kết thúc, bọn họ đang muốn đi vào. Động tĩnh vừa nãy của Lỗ Trọng
và Khương Thành vì cách khá xa nên không có kinh động đến bọn họ.
Lỗ Trọng không muốn rách việc nên dẫn Khương Thành lặng lẽ từ bên cạnh đi
vào.
Không ngờ, Khương Thành lại dừng lại.
Lỗ Trọng chỉ có thể nhẫn nại, hạ giọng, quay lại phàn nàn: “Khương chưởng
môn, lại có chuyện gì vậy?”
“Ta là vị khách quan trọng nhất sao?”
“Đương nhiên….”
Ngoài miệng Lỗ Trọng thừa nhận nhưng trong lòng lại nghĩ, chờ ngươi trở
thành cá nằm trên thớt, ngươi sẽ biết ngươi quan trọng như thế nào.
Khương Thành liếc mắt nhìn về phía Hạng Bạt, bất mãn nói: “Nếu ta quan trọng
nhất vậy thì vì sao bọn họ được đi ở giữa còn ta phải đi bên cạnh?”
Ngươi!
Lỗ Trọng thiếu chút nữa hét vào mặt hắn.
Ta nói ngươi là quan trọng nhất chỉ là có lệ. Vậy mà ngươi lại coi là thật à?
Ngươi có bao nhiêu phân lượng mà lại không biết xấu hổ mà so sánh với Đại
hoàng tử của hoàng triêu Càn Tinh Thiên Mệnh cảnh lục trọng?
Để ngươi đi cùng hắn chính là quy cách cao nhất đó.
“Việc này…. Khương chưởng môn, bên cạnh cũng có thể đi vào, làm gì phải để
ý đến hình thức bề ngoài này?”
Khương Thành nghiêm mặt: “Đương nhiên là phải để ý rồi! Ta là chưởng môn
của Phi Tiền môn, là đại biểu cho thể diện của Phi Tiên môn. Ta đi ở bên canh,
làm nền cho người khác chính là tự bôi đen Phi Tiên môn. Bản chưởng môn
không thể tiếp thu việc này.”
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại cảm thấy rất buồn cười đến mức sắp cười ra tiếng.
Dù sao các ngươi cũng muốn thiết kế hại ta, vậy vì sao ta lại không bắt lấy cơ
hội này để chơi lại các ngươi? Không làm như thế không phải là thiệt cho ta quá
sao?
Vẻ mặt của Lỗ Trọng giống như bị táo bón.
Nếu không phải vì Cửu giai linh phù đang ở trong nhẫn trữ vật của ngươi, Phi
Tiên môn của ngươi ngay cả tư cách vào cửa cũng không có. Thể diện của
ngươi lại là cái thứ gì?
Chẳng lẽ còn muốn Đại hoàng tử nhường đường cho ngươi à?
“Khương chưởng môn hiểu lầm rồi, ngươi đương nhiên là vị khách quan trọng
nhất của chúng ta. Vốn cũng muốn cho ngài đi ở giữa nhưng chúng ta làm ngài
đi bên cạnh cũng chỉ là muốn bảo toàn an nguy cho ngài.”
“Vì sao?”
Lỗ Trọng không hổ là một con cáo già, trong nháy mắt đã tìm ra cớ.
“Ngài nhìn thấy vị mặc áo gấm, đeo kim quan kia không? Đó là Đại hoàng tử
của hoàng triều Càn Tinh. Nếu là ngài đi ở giữa, chọc hắn tức giận thì cho dù
ngài là khách quý của chúng ta cũng không ai bảo toàn được cho ngài.”
Vì sự an toàn của chính ngươi vẫn nên ngoan ngoãn, lặng lẽ mà đi từ bên cạnh
vào đi, đây là ý của hắn.
“Đại hoàng tử gì? Bản chưởng môn chưa từng nghe qua. Tóm lại, ta phải đi ở
giữa, còn không thì giải tán.”
Thành ca giả thành người cuồng vọng ngu ngốc, kỹ thuật diễn này thật khiến
cho người khác kính nể.
Giả bộ đi về mà nhìn như thật.
Lỗ Trọng sắp khóc, đã tới cửa, ngươi nhịn một chút không được sao? Bớt gây
chuyện một chút không được sao?
Tuy nhiên, hắn chỉ có thể một lần nữa giữ Khương Thành lại.
“Khương chưởng môn, coi như ta cầu ngươi đó, thêm một chuyện không bằng
bớt một chuyện.”
“Bản chưởng môn từ khi xuất đạo tới nay, chưa từng sợ qua cái gì. Tôn nghiêm
tông môn nặng như núi Thái Sơn!” Khương Thành ngẩng cao đầu, nói nghiêm
túc.
Câu nói này, hắn không hề bốc phét. Mỗi ngày có ba lần hồi sinh thì sợ cái vẹo
gì. Cho dù hoàng đế của hoàng triều Càn Tinh có đến đây cũng không dọa được
hắn.
Hắn muốn cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.
Hỏi có mục đích sâu xa gì không à?
Không có….
Thành ca từ trước đến nay luôn là nhân vật chính diện, đây chỉ là một chút xấu
xa xuất hiện trước khi bắt đầu cuộc chiến mà thôi.
Lỗ Trọng không biết núi Thái Sơn là núi nào. Hắn chỉ biết Đại hoàng tử bị ảnh
hưởng, đang nhìn sang bên này.
“Đi mau! Đi mau!”
Hắn lôi kéo Khương Thành, định vụng trộm đi vào.
Lúc này, hắn chỉ muốn cho bản thân mình cùng tiểu tử này một phép ẩn thân.
Khương Thành làm sao có thể theo ý hắn, hung hăng phất tay áo, vùng tay hắn
ra, rồi vênh mặt.
“Lỗ trưởng lão, ngươi thật sự không có một chút thành ý nào, không hề tôn
trọng bổn chưởng môn! Bát Vân điện các ngươi đối đãi với khách quý đều chỉ
có lệ như vậy sao?”
Hắn cố ý nói to. Vì vậy, đừng nói đến Đại hoàng tử kia, thậm chí ngay cả những
người xung quanh cũng nghe thấy mà nhanh chóng quay đầu nhìn bọn họ.
Lỗ Trọng sắp phát điên. Hắn không đắc tội nổi với Đại hoàng tử nhưng cũng
không muốn để Khương Thành chạy thoát.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạng Bạt rốt cuộc cũng bị hấp dẫn. Đại trưởng lão Từ Nguyên Xán nhìn thấy
thế, vội giải thích.
“Là một vị khách khác của bổn môn, thận phận không sánh được với điện hạ,
không cần để ý làm gì!”
Hắn cũng muốn chuyện lớn hoá nhỏ nên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Vì hắn biết Khương Thành