Cách cung điện Tề Thương này hơn nghìn dặm, có một hồ nước mênh mông,
mặt hồ lấp lánh.
Bên hồ có một căn nhà nhỏ bằng trúc, cực kỳ tinh xảo.
Bao quanh bởi núi non, bóng chiếu trong hồ, bầu trời và mặt nước như cùng
một màu, làm cho phong cảnh càng thêm tuyệt mỹ.
Một thanh niên vận đồ trắng, tóc dài xõa trên vai tay cầm cần câu, đang thong
thả câu cá.
Dung mạo của hắn anh tuấn, nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác như
bị che phủ bởi một màn sương.
Dường như sau khi rời đi, sẽ quên mất hắn trông như thế nào.
“Ngươi nói, gần đây Tề Thương lên kế hoạch năm phủ tám phái tấn công Phi
Tiên môn, là bởi vì Chưởng môn Khương Thành có thiên đại cơ duyên?”
Chàng thanh niên chậm rãi đứng dậy, áo choàng trắng không nhiễm một hạt bụi,
từ từ rủ xuống như sóng nước.
“Đúng vậy!”
Xung quanh không hề có hình bóng của kẻ thứ hai, âm thanh đó cứ như xuất
hiện từ trong không trung.
“Linh phù cửu giai?”
“Vâng!”
“Thú vị rồi đấy.”
Khóe miệng mỏng của thanh niên khẽ nhếch lên.
“Tề Thương định nhân lúc đại điển, đoạt lấy chiếc nhẫn đó của Khương
Thành?”
Đúng vậy!”
“Kẻ được gọi là thiếu chủ này, có lúc cũng thật biết cách tạo bất ngờ cho người
khác nha! Lần này, ta lại phải cảm ơn cơ duyên mà hắn đem đến.”
Nụ cười của thanh niên trở nên có chút châm biếm.
Kẻ trong bóng tối kia cũng đồng tình một cách sâu sắc.
Tề Thương Linh Đài bát trọng, là con của điện chủ, những điều kiện này quả
thật rất chói mắt, nhưng so với vị trước mắt này, cũng chẳng là gì.
Lăng Dật, đệ tử chân truyền đầu tiên của Bát Vân điện, tu vi đã đạt đến Thiên
Mệnh nhất trọng ngang hàng với các trưởng lão nghị sự.
Luận thiên tư, Tề Thương kém hắn không chỉ một bậc.
Luận tổ chức, mười sáu vị trưởng lão nghị sự thì đã có năm người đứng về phía
hắn.
Trong các đệ tử chân truyền, cũng có một nửa coi hắn là thủ lĩnh.
Tề Thương căn bản không có cách nào tranh với hắn.
Đây cũng là nguyên nhân mà người trong bóng tối kia rõ ràng thân là thuộc hạ
của Tề Thương, nhưng lại lựa chọn trung thành với hắn.
Làm việc trước cho Điện chủ đời kế tiếp, không phải là rất bình thường sao?
Sau khi kẻ trong bóng tối kia rời đi, Lăng Dật lại gọi một tâm phúc khác ra, sai
hắn đi mời Đại trưởng lão của Bát Vân điện.
Hắn cần sự phối hợp trong lần âm mưu hành động này, bởi vì hắn muốn chắc
chắn tuyệt đối, không có sơ hở!
Những nỗ lực của Tề Thương, cuối cùng cũng chỉ là làm lợi cho hắn mà thôi.
Còn về Khương Thành, sai lầm lớn nhất của hắn chính là có được cơ duyên mà
hắn không nên có.
Trong mắt Lăng Dật, hắn đã là một người chết rồi.
Mặt khác, Phi Tiên môn quả nhiên đã nhận được lời mời của Bát Vân điện.
Mặc dù đã tuyển cả một đám đệ tử, nhưng cả tông môn không đến trăm người,
bình thường rất hiu quạnh vắng vẻ.
Hiếm khi có khách đến nhà, chúng đệ tử lại nháo nhào đến hóng hớt.
Người đến mời Khương Thành, chính là Lỗ Trọng.
Với tư cách là cao thủ Thiên Mệnh nhất trọng, hạ mình đến làm sứ giả, đơn
thuần là vì nể mặt linh phù cửu giai.
“Mời ta đến tham gia đại điển bao nhiêu năm thành lập phái của các ngươi cơ?”
“Bốn vạn ba nghìn năm trăm năm” Lỗ Trọng nghiêm túc lặp lại một lần.
“Được thôi, môn phái của các ngươi cũng ngắc ngoải lâu đấy.”
Lỗ Trọng cạn lời….
Trong lòng Khương Thành rất rõ ràng, lời mời này là đối phương đang xuất
chiêu.
Bọn họ muốn làm gì?
Dụ hắn vào sào huyệt Bát Vân điện rồi giết luôn?
Trước tiên, đã xác định được Bát Vân điện đang đối phó với hắn, mục đích này
cũng chẳng khó đoán ra.
Đi hay không đi đây?
Chỗ ấy lắm cao thủ như thế, ba lần hồi sinh đủ hay không đủ thật sự là một vấn
đề.
Chỉ có điều, được mời đến đó có một ưu điểm, đó chính là có thể trực tiếp vào
thẳng sào huyệt nòng cốt của đối phương, đứng trước mặt tất cả những cao thủ
giỏi nhất.
Như thế, sẽ có cơ hội một mẻ hốt gọn.
Nghĩ đến khả năng có thể tiêu diệt được Bát Vân điện, Thành ca cứ thấy cả
người hừng hực chí khí.
Cuối cùng vẫn quyết định tiến về phía trước.
“Được thôi, ta đồng ý.”
Dễ trúng kế như thế sao?
Sở dĩ Lỗ Trọng phải đích thân đến mời hắn, là vì sợ hắn sẽ từ chối, còn chuẩn bị
sẵn cả đống lý do lý trấu.
Lỗ Trọng vui mừng khôn xiết, cũng âm thầm khinh thường.
Tên tiểu tử này chẳng có đầu óc suy tính gì, có thể sống đến bây giờ đúng là
ông trời thiên vị mà.
“Đây là thiếp mời của bổn môn, tới lúc đó Khương chưởng môn hãy dùng ngọc
bội này làm tín vật để vào đại điển.”
“Toàn thể Bát Vân điện chúng ta, vô cùng trông mong!”
Nói xong, hắn vội vàng rời đi.
Khương Thành lật lật thiệp mời và ngọc bội trong tay, đám đệ tử cũng nháo
nhào vây quanh.
“Woa, Bát Vân điện thế mà lại mời Chưởng môn đến làm khách quý, thật là kỳ
tích nha!”
“Đúng vậy, là Bát Vân điện đó, đến mấy tông môn như Xích Nhật tông, Đoan
Mộc thế gia, cũng không có tư cách bước vào cửa của bọn họ đâu.”
“Chưởng môn tài năng anh tuấn đầy mình, Bát Vân điện há có thể coi thường sự
tồn tại của hắn?”
“Không sai, có thể mời được Chưởng môn là vinh hạnh của bọn họ.”
Thành ca cạn hết lời, các tân đệ tử “anh tuấn tài năng.”
Mấy đứa đệ tử này đúng là không khiến người khác bớt lo tí nào, thế mà vẫn
không biết Bát Vân điện từ lâu đã nhằm vào Phi Tiên môn rồi.
Còn coi đây niềm kiêu hãnh.
Chỉ có điều hắn cũng lười giải thích.
Không phải là không tin tưởng bọn họ, mà là có nói cũng chẳng có tác dụng gì.
Mặc dù tốc độ tu luyện của bọn họ rất nhanh, nhưng còn kém xa đẳng cấp của
Bát Vân điện.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thời gian một tháng đã sắp đến rồi.
Khoảng thời gian này, Khương Thành đợi sắp phát mốc rồi, chỉ có thể tu luyện.
Thiên Hoang Bất Diệt Thể, thêm linh đài thần phẩm thật sự quá biến thái, thêm
cả sự trợ giúp của linh mạch và các loại linh đan của Phi Tiên môn, ngắn ngủi
mười ngày liên tiếp đột phá hai trọng, đạt đến Linh Đài cửu trọng.
Mười mấy ngày sau thì tập trung sức lực công kích ải Thiên Mệnh cảnh, cuối
cùng một lần phá vỡ luôn, đạt đến Thiên Mệnh nhất trọng.
Bây giờ linh đài của hắn đã chuyển hóa thành thần phủ, uy phong và bản lĩnh so
với trước kia đã mạnh hơn hơn mười lần.
Mà quan trọng nhất là, linh đài thần phẩm sau khi nhập giai, thần phủ được hình
cũng là Thôi Xán Thần Phủ đỉnh nhất.
Ngày nhập giai, bầu trời xảy ra dị tượng, ngũ sắc sặc sỡ, điềm lành bao trùm,
kéo dài suốt một khắc.
Đến mức dám đệ tử lại nháo nhào chạy đến xem, còn tưởng Thành ca sắp phi
tiên đến nơi.
Khương Thành đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết mình đã thăng lên
Thiên Mệnh nhất trọng, sau khi tùy tiện bịa ra lý do Chưởng môn đang tu luyện
một môn thần thông, bèn thả Kỷ Linh Hàm và Ấn Tuyết Nhi từ Toàn Cơ Đồ ra.
Hai cô gái này tu luyện trong một tháng, thời gian ở trong Toàn Cơ Đồ là một
nghìn tháng, vừa vặn tám mươi ba năm.
Sau khi ra ngoài, tu vi thật sự đã thay đổi rồi.
Kỷ Linh Hàm y như ngồi tên lửa vậy, từ Phân Hồn nhị trọng đã lên tới Linh Đài
cửu trọng.
Nếu không phải ải Thiên Mệnh cảnh quá khó đột phá, sợ là bây giờ đã vượt qua
Khương Thành rồi.
Còn Ấn Tuyết Nhi, bởi vì thiên tư yếu hơn một chút, từ Phân Hồn cửu trọng lên
tới Linh Đài tứ trọng, tu vi lại một lần nữa bị Kỷ Linh Hàm vượt qua.
Nhìn vẻ mặt phờ phạc, thất thần và sắc mặt xám ngoét của hai người sau khi ra
ngoài, Thành ca biểu thị mình không ngưỡng mộ tí nào hết.
Bảo hắn ở trong Toàn Cơ Đồ hơn tám mươi năm, ngày ngày đối mặt với cảnh
hoang tàn dưới môi trường khắc nghiệt, ngoài tu luyện thì chẳng có việc để gì
làm, cũng chẳng có gì để giải trí, thà giết hắn còn hơn.
Tám mươi ngày hắn cũng chẳng ở nổi!
Lật xem nhật ký hệ thống, lần này hai người thăng cấp là bởi vì tự mình tu
luyện, còn có điểm thưởng.
Nhất là Kỷ Linh Hàm, sau khi vào Phân Hồn cảnh, mỗi lần thăng một cảnh giới
nhỏ, Khương Thành đều có thể được 3000 điểm.
Còn sau khi vào Linh Đài cảnh, mỗi lần thăng một cảnh giới nhỏ, sẽ được ba
vạn điểm.
Lần này nàng liên tục thăng nhiều cảnh giới như vậy, vừa vặn đem về 291000
điểm tích phân.
Điều này gần như có thể so sánh với việc tiêu diệt mấy tông môn như Xích Nhật
tông rồi.
Trong mắt Thành ca, cô gái này quả thật là một báu vật.
Chỉ có điều, đây cũng là nguyên nhân của việc có thiên tư.
Như Ấn Tuyết Nhi, bởi vì thiên tư kém hơn Thất Khiếu Lung Linh Thể của Kỷ
Linh Hàm rất nhiều, cho nên trong mắt hệ thống có giá trị không lớn. Cho dù
Linh Đài cảnh mỗi lần thăng một cảnh giới nhỏ, cũng được có 500 điểm.
So với ba vạn của Kỷ Linh Hàm thì kém 60 lần, đổ vào nhiều linh thạch đan
dược như thế, cuối cùng tính tính toán toán, chỉ kiếm được có tí tẹo cỏn con