Khi Khương Thành đến chỗ của bảy tông môn, phát hiện bọn họ đang bận bịu
chuẩn bị rời đi.
Dựa theo kế hoạch thì bảy đại tông môn, gia tộc phải giữ trạng thái bao vây
xung quanh Phi Tiên môn.
Vây mà không công, gây áp lực, tạo cái cớ hợp lý cho Tề Thương tiến vào
chiếm giữ Phi Tiên môn.
Muốn hình thành vòng vây phong tỏa, đương nhiên cả đám không thể tụ lại một
chỗ, đóng kịch y như thật.
Khương Thành nào biết bọn họ có kế hoạch gì, thấy một màn này này còn vui
vì mình đến kịp lúc.
Mặt khác bọn họ phân tán rồi, lại lãng phí mấy lần hồi sinh có thể đánh bại từng
cái.
“Khương Thành!”
“Khương Thành đến rồi!”
Hắn bay qua một cách quang minh chính đại, đương nhiên bị phát hiện rất
nhanh.
“Cái gì?”
“Sao hắn chủ động đánh ra đây?”
“Con Hổ yêu kia có ở đây không?”
Nghe tin này, chưởng môn, gia chủ bảy phái trong điện sợ đến nỗi hồn vía lên
mây, thiếu điều đào cái hầm dưới đất chạy trốn.
Bọn họ dám ở đây là vì nghĩ rằng Hổ yêu không xuất hiện, Phi Tiên môn không
dám tấn công.
Nghĩ rằng bao vây không cần giao chiến, không có mối nguy nào.
Giờ nghe Khương Thành tới còn nghĩ là đại quân tập kích.
“Hắn đi một mình!”
“Không thấy Hổ yêu.”
“Thật à?”
“Cực kỳ chắc chắn!”
“Đi, ra xem thử xem!”
Cửa La Chân Nhân thực lực cao nhất chỉnh lại bộ râu dài rối bù, lần nữa hiện ra
với hình tượng cao nhân.
Bốn phủ bảy phái đến đây lần này đều là cao thủ trình độ cao nhất, không nhiều
người.
Kinh Long thế gia lúc trước đi diệt người không bao lâu đã bị diệt ngược lại, ở
đây còn có hơn năm trăm người.
“Thế trận này hơi xấu…”
Khương Thành sờ sờ cằm tỏ vẻ thất vọng.
Dường như không chấn động bằng cảnh vạn người của mấy môn phái trước kia.
Dù rằng, thực lực của mấy người này cao hơn nhiều.
“Khương Thành, sao người lại đến đây?”
Nói về hận thì trong đây Đoan Mộc Triết là người hận hắn nhất, dù gì thì Đoan
Mộc Hoằng và Đoan Mộc Trì đều đều đã bị giết.
Thành ca thấy cái loại mở đầu câu chuyện nhảm nhí thế này rất buồn cười.
“Vấn đề ngươi hỏi ngộ quá nhỉ, các người muốn diệt Phi Tiên môn ta, ta đến
xem không được à?”
Chuyện này…
Đoan Mộc Triết có thể nói không được chắc?
“Ngươi có một người thôi à?”
Cửu La chân nhân rất thận trọng, linh kiếm trong tay lấp lánh hào quang ngũ
sắc, linh đài sẵn sàng xuất phát.
Không phải để giết Khương Thành mà để có chuyện gì xảy ra chạy cho nhanh.
“Hổ yêu kia đâu?”
Bảo chủ Kiền Trữ bảo Đổng Hải hỏi tiếp.
Hết cách, Bọn họ dựa vào cái gì mà có thể tu luyện đến Linh Đài cảnh?
Đương nhiên là có thiên bẩm và nỗ lực tu luyện.
Nhưng quan trọng nhất là phải sống sót qua nguy hiểm, sống lâu hơn người
khác.
Không ai ngu cả, bọn họ cũng cảm thấy có cái gì lạ lạ xuất hiện thì chắc chắn là
có quỷ kế, giống Tề Thương.
“Nó không đến.”
Khương Thành thành thật trả lời, trong lòng khó hiểu, sao bọn họ biết được sự
tồn tại của Tam Nhãn Hổ nhỉ?
Không lẽ tên tuổi Tam Nhãn Hổ còn vang dội hơn minh?
Điều này khiến hắn bực bội, rõ ràng mình mới là chưởng môn.
“Ngươi chắc không?”
Khương Thành cảm thấy phiền chết đi được, sao mà mấy người này trước khi
giết mình cứ thích lải nhải nói nhảm nhiều như vậy?
Nói chuyện không hợp là rút kiếm ngay không được à?
Người tốt giống như Quy Viêm chân nhân lúc trước chủ động hỏi mình muốn
chết như thế nào sao mà khó thấy quá vậy?
“Khẳng định chính xác và chắc chắn!”
“Cảm phiền các ngươi cho ta chút thể diện được không, người bây giờ đến đây
là ta, mấy người lại cứ đi hỏi con yêu thú khác ở đâu, rất là không tôn trọng ta
đó…”
Tất cả im lặng.
Bọn họ hơi khó theo trọng điểm dòng suy nghĩ của Thành ca.
Người này thật sự là chủ của một phái sao?
Mịa!
Một đoạn gai xương đen xuyên qua ngực Khương Thành, đỉnh gai xương được
sương mờ bao phủ.
Còn có máu tươi nhỏ tí tách tí tách.
Khương Thành cúi đầu nhìn, cũng không biết ai mà hăng hái giết mình quá.
Nói chung là cuối cùng cũng chết rồi.
Sau đó, hắn vô cùng hài lòng mà ngã xuống.
Huyền Thích, Cốc chủ Huyết Sát Cốc khoác áo choàng, bóng dáng lờ mờ xuất
hiện sau lưng hắn.
“Ngươi, ngươi giết hắn?”
Suýt tí thì cằm mấy người Cửu La chân nhân và Đông Hải rớt xuống đất,
Khương Thành cứ chết như vậy à?
Huyền Thích rút gai xương ra, bản thân hắn cũng hơi khó tin.
Giọng trầm khàn còn lẫn chút ngượng ngùng: “Bản năng thôi, cơ hội tốt quá
nên không kiềm chế được…”
Hắn giỏi nhất là ám sát, đã làm nên điều kinh hãi thế tục là lấy tu vi Linh Đài
nhất trọng giết Linh Đài cửu trọng.
Trận này cũng tạo nên hình ảnh tổ chức ám sát Huyết Sát Cốc khiến người thấy
người sợ.
Khi Khương Thành đến, hắn không cùng xuất hiện mà nấp trong tối.
Vốn dĩ định bí mật quan sát tìm thời cơ chạy trốn, càng ngày càng cảm thấy trên
người Khương Thành lộ nhiều điểm yếu.
Một người không hề cảnh giác xung quanh mình.
Hắn là tân đệ tử trong giới tu hành à?
Dù chỉ là tu sĩ Tôi Thể cảnh bình thường cũng không thể bất cẩn như vậy nhỉ?
Phải biết là giới tu hành rất là nguy hiểm.
Huyền Thích không thể tưởng tượng được, hắn hơi nghi nghi mấy sơ hở này là
cố ý lộ ra.
Nhưng mà không tưởng được.
Nhịn được mấy lần, cuối cùng bệnh nghề nghiệp vẫn phát tác mà ra tay.
Vừa tấn công hắn cũng hối hận, nếu thất bại thì hậu quả khó mà tưởng tượng
được.
Ai mà biết cứ vậy mà thành công.
Khương Thành bị mình giết dễ như vậy luôn??
Đương nhiên mọi người ai nấy đều sững người.
Đơn giản dữ vậy?
Không phải nói rằng hắn đã tiêu diệt năm phái sao?
Khương Thành này không phải người khác mạo danh đâu nhỉ?
Sau phút chốc ngạc nhiên, mọi người reo hò.
“Ha ha ha!”
“Huyền Thích huynh làm tốt lắm!”
“Xứng danh thích khách số một Thanh Lan phủ.”
“Thích khách gì mà thích khách, tầm này phải là Thích Vương*!”
(Thích Vương để chỉ một trong tứ đại thích khách thời Xuân Thu Chiến Quốc)
Khương Thành bị giết, nhiệm vụ lần này hoàn thành trước hạn nhỉ?
Về phần Hổ yêu, xem ra là nó thật sự chỉ phụ trách giữ núi thôi, nếu không đã
ngăn Huyền Thích lại lâu rồi.
“Hắn quá lơ là, linh giáp cũng không mặc, quả là tấm bia sống.”
Trước đó Huyền Thích còn lo lắng không yên giờ đã trở lại với vẻ lạnh lùng
kiêu ngạo.
Hai tay hắn khoanh trước ngực ôm lấy linh khí gai xương, khinh thường nói:
“Đời này lần đầu tiên ta thấy mục tiêu dễ ra tay như vậy, không thực lực, không
đề phòng.”
“Ha ha ha, thật sự Huyên Si huynh khiến người khác ấn phải ấn tượng!”
Lúc mọi người cười lớn chúc mừng, Đoan Mộc Triết nhanh chân xông lên.
“Coi chừng hắn giả chết!”
Mẹ nó!
Hắn xông lên đâm hai kiếm vào cổ và bụng Khương Thành.
Đoan Mộc gia bọn họ cũng có bài học trước kia, khi Đoan Mộc Hoằng giết
Khương Thành lần đầu cứ nghĩ là xong rồi.
Kết quả sau đó Khương Thành vẫn sống vui vẻ như cũ, còn giết ngược Đoan
Mộc Hoằng.
Nhìn hắn đâm kiếm, Huyền Thích không hài lòng lắm.
“Đoan Mộc Triết, ngươi không tin thực lực của ta à?”
Hắn cảm thấy sự nghiệp mà mình dày công tu luyện bị sỉ nhục.
Đoan Mộc Triết đâu dám đắc tội hắn, vội giải thích: “Huyền Thích huynh hiểu
lầm rồi, tiểu tử này rất xảo quyệt, ta chỉ đề phòng mà thôi.”
Xa xa, mấy người Tề Thương, Lỗ Trọng cũng nghệt mặt ra đi qua chỗ Khương
Thành.
Bọn họ cùng nhau qua, chỉ vì xem thử rốt cuộc Khương Thành này muốn làm
gì, xem xem rốt cuộc con át chủ bài là gì.
Để cuối cùng nhìn thấy màn này.
“Hắn bị Huyền Thích giết rồi ư?”
“Huyền Thích chỉ là Linh Đài lục trọng nhỉ? Khương Thành cao hơn hắn một
trọng, còn có linh đài thần phẩm, sao có thể?
“Thích khách giết người vượt cấp, dưới tình huống không đề phòng, vẫn có khả
năng thành công.”
Lỗ Trọng vừa cố gắng nói rõ lý do, vừa cảm thấy hết thấy mấy chuyện này vô lý
quá trời.
Đại địch mà bọn họ lo lắng lâu lắc, cứ như thế mà chết à?