Thành ca không có khái niệm gì đối với hộ vệ thần điện thân phận cả, hắn bây
giờ chỉ nhìn Giáng Linh đài kia một cách tò mò thôi.
Đột nhiên hỏi người bên cạnh kia một câu: “Những ngôi sao kia cũng đều là
Huyền Linh sao?”
Tên tu sĩ kia đang nhìn Hạ Lâm với vẻ mặt đầy hâm mộ, nghe được câu này,
không chút nghĩ ngợi mà gật gật đầu: “Không sai.”
Thành ca đột nhiên trở nên tò mò.
“Theo ta thấy Huyền Linh ít nhất cũng phải có hơn 10 triệu, một lần mới có
được 1500 cũng không được xem là nhiều đâu nhỉ?”
Giọng hắn cũng không lớn, cũng chỉ là sự nghi hoặc đơn thuần mà thôi.
Nhưng ở đây đều là tu sĩ, tất nhiên tất cả đều có thể nghe thấy.
Tên tu sĩ bên cạnh sắc mặt thay đổi, vội vàng chặn hắn lại: “Tên ẩn tu nhà ngươi
đúng là không hiểu cái gì cả…”
Nhưng hắn cũng là tốt bụng một phen, sợ Thành ca nói lung tung đắc tội người
ta.
Nhưng mà đã chậm.
“Mới 1500?”
Hạ Lâm, người vốn dĩ vô cùng đắc ý dừng bước, cau mày nhìn về phía Khương
Thành.
“Nghe khẩu khí này của ngươi, ngươi có thể làm 1600 sao?”
Những tu sĩ khác cũng đồng loạt hùa theo.
“Đúng vậy, ngươi có hiểu không vậy?”
“Ngươi cho rằng Huyền Linh này rất dễ dàng lấy được sao? Có thể có hơn trăm
cái có thể coi là rất giỏi rồi!”
“Hóa ra là tên ẩn tu không hiểu sự đời, thật sự là nói phét không biết ngượng
mồm!”
“Thật sự buồn cười, thời đại này còn vẫn còn có thể loại vùi đầu trong núi khổ
luyện sao?”
Thành ca cũng không nghĩ tới việc mình chỉ thuận miệng nói một câu, ấy thế
mà chọc phải tổ ong vò vẽ.
Có điều hắn cũng không tức giận, đường đường là Chuẩn Đế chẳng lẽ lại đi so
đo với mấy tên Thánh giai sao?
Được rồi cũng không đến mức…
“Rồi sao, nếu ta có thể đạt đến hơn 1600 Huyền Linh, các ngươi sẽ như nào?”
Mọi người ban đầu là sững sờ, sau đó cười ồ lên.
“Ha ha ha!”
“Hắn đang nói cái gì vậy?”
“1600?”
“Đúng là không sợ gió lớn thổi bay lưỡi…”
Tu sĩ bên cạnh Thành ca cười khổ khuyên hắn: “Lão huynh đừng bốc đồng như
vậy, ngươi vẫn luôn ở trong núi sâu, không hiểu rõ tình hình bên ngoài!”
Nhưng mà tên Hạ Lâm vốn dĩ bận khoe khoang kia, lúc này đã bị Thành ca làm
cho tức giận.
“Đừng, đừng dừng lại chứ!”
“Ngươi đã tự tin như thế, vậy thì ta ngược lại thật ra lại muốn ở lại nhìn cho kĩ.”
1500 của hắn vốn đang được mọi người tung hô quá đà nên vô cùng đắc ý, tự
nhiên có kẻ bước ra nói chút Huyền Linh như vậy không là gì, điều này khiến
lòng làm màu của hắn hoàn toàn không thể thoải mái được.
Thật là ra đòn với Thành ca.
Khương chưởng môn cười tươi: “Vậy thì chúng ta đánh cược chút gì đi?”
Nghĩ đến việc những tên này trên người cũng không kiếm được cái gì tốt, hắn
chỉ có thể đề nghị: “Nếu như ta có thể lấy được 1600 Huyền Linh trở lên, ngươi
đến cửa lớn ngoài thần điện bò một vòng, thế nào?”
“Cái gì?”
Mọi người suýt chút nữa thì nhảy dựng cả lên.
“Quá đáng!”
“Tiểu tử ngươi muốn chết sao?”
Đến cả những hộ vệ phụ trách duy trì trật tự thần điện cũng cạn lời rồi.
Yêu cầu này tuy là không có chút lực sát thương nào, nhưng mà quá gây nhục
nhã rồi.
Hạ Lâm đưa tay phải lên, lạnh lùng nói: “Không sao, ta đánh cược với ngươi!”
“Nhưng ta còn muốn thêm một điều, người thua không chỉ phải bò một vòng
bên ngoài cửa, còn phải lột sạch quần áo để bò!”
Khương chưởng môn giơ ngón tay cái, tán thưởng sự can đảm của hắn: “Người
huynh đệ thật có hào khí!”
Hạ Lâm cười lạnh không thôi: “Nếu như phụ linh của ngươi không đến được
1600, vậy thì ngươi phải ở trước mắt bao người, cởi sạch y phục bò một vòng!”
“Yên tâm, đến lúc đó ngươi muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được!”
“Không có vấn đề gì, ta là giữ chữ tín nhất.”
Hai người vừa đánh cược xong, các tu sĩ khác cũng lũ lượt đứng dậy.
“Ta cũng đánh cược với ngươi!”
“Không sai, bọn ta ủng hộ Hạ huynh, cũng đánh cược với ngươi!”
“Ha ha, ta đã bảo tộc nhân bên ngoài đến đây xem náo nhiệt rồi.”
Ngoại trừ vị tu sĩ bên cạnh Thành ca kia, những người khác ấy thế mà tất cả đều
tham gia đánh cược, làm Thành ca vui đến nỗi cười không dừng lại được.
Một lát sau, bên ngoài thần điện còn thật sự có không ít người nghe tin đến xem
náo nhiệt.
Tuy là không vào được bên trong, nhưng cũng biết trận đánh cược phía trong
này.
Hạ Lâm cũng có thể coi là một danh nhân nhỏ, rất nhiều người đã từng nghe
qua.
Trong thời gian ngắn, một truyền mười mười truyền trăm, người đến càng ngày
càng nhiều.
Phía trong, Thành ca cầm lấy thẻ số, tiếp tục chờ vào trận.
Nghi thức giáng linh này tốn khá nhiều thời gian, người đi vào ít thì hơn nửa
canh giờ, lâu thì là một canh giờ.
Đã chờ hơn nửa ngày, trước mặt hắn còn có ba người.
Hạ Lâm với những người kết thúc phía trước đều không có rời đi, còn muốn
theo dõi hắn, sợ hắn bỏ trốn mất.
Đám hộ vệ thần điện cũng không nói gì, chỉ vui vẻ xem náo nhiệt.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên lại có một đám người xông đến.
Cầm đầu là một tên thanh niên mặc áo đen, tuy cũng chỉ mới đến Phàm Huyền
cảnh cửu trọng, nhưng lại vô cùng vênh váo hung hăng.
Hắn vừa tiến đến, hộ vệ trưởng bên trong liền vội vàng chạy ra nghênh.
“Lôi thiếu, ngài sao lại tới đây?”
Thanh niên mặc áo đen vẫn chưa mở miệng, một tên chấp sự thần điện đi cùng
phía sau liền ra lệnh.
“Lôi thiếu cũng là đến để phụ linh, bố trí cho hắn một chút!”
Hộ vệ trưởng liền vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng!”
Sau đó dẫn hắn tới đội ngũ phía trước nhất.
Thanh niên mặc áo đen kia vẫn còn chưa hài lòng.
“Làm gì thế, bên trong còn có người khác sao?”
Hộ vệ trưởng thỉnh tội: “Sắp rồi sắp rồi, hắn đã tiến vào một canh giờ, chắc
cũng không lâu nữa đâu.”
“Hừ, tốt nhất là như thế!”
Thanh niên mặc áo đen này vừa đến, thì Hạ Lâm và bọn người phía trong đều
nép sang một bên, không ai lên tiếng.
Thành ca cũng không ngốc, nhìn qua đã biết đây là một đệ tử có xuất thân cao,
nếu không sẽ không có người chấp sự đi cùng.
Sau đó lặng lẽ hỏi tu sĩ bên cạnh: “Hắn là ai vậy, lớn mặt như vậy ư?”
Tu sĩ kia nghe thế toàn thân run lên, vội vàng nói: “Ngươi nói nhỏ tiếng một
chút, vị này là Lôi Cao, cháu của Mộc Linh điện chủ – một trong tám điện chủ
đấy!”
Thần điện Bạch Huyền tộc có một vị đại điện chủ, thực lực đã đạt đến Thiên
Huyền cảnh, không kém gì Tiên Vương của Tiên giới bên kia.
Trăm triệu năm trước “tà ma dị giới” xâm lăng, sau đó Huyền tộc có rất nhiều
cao thủ cố ý ở tại tầng thứ nhất để tọa trấn đề phòng.
Dưới Tổng điện chủ, chính là tám vị điện chủ, thực lực của bọn hắn hơn nửa
cũng đều đã đạt tới Thiên Huyền cảnh.
Mộc Linh điện chủ chính là một trong số đó.
Mà mỗi một vị điện chủ lại có bốn vị hộ pháp, phía dưới mới đến các phân bộ
phân điện chủ, chấp sự, hộ vệ trưởng, hộ vệ, kiến tập hộ vệ…
Có thể thấy, địa vị của điện chủ cao như thế nào.
Mộc Linh điện chủ trong lòng vô số người Bạch Huyền tộc, giống như người
với thần vậy, truyền thuyết về hắn nhiều không đếm nổi.
Cháu của hắn, địa vị của vị đương nhiên cũng đặc biệt.
Người đang luyện bên trong lúc này cũng đã đi ra, có được hơn 300 Huyền
Linh, được xem là trình độ trung đẳng.
Lôi Cao không thèm nhìn hắn đến một cái, có chút không kiên nhẫn trực tiếp đi
vào bên trong.
Trong một cái chớp mắt sau đó, Thành ca vọt đến phía trước hắn.
“Sao vậy, còn muốn chen hàng sao?”
Mọi người sửng sốt, sau đó câm nín, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Tên này điên rồi sao?
Hắn vậy mà dám cản đường Lôi Cao?
Hộ vệ trưởng với tên chấp sự kia tức giận lao đến.
“Ngươi là ai?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Thành ca cười cười: “Thẻ số của hắn sau ta? Sao lại được đi vào trước ta?”
Vì sao chứ?
Bởi vì thân phận hắn cao, nên có thể chen hàng được chứ sao.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Chỉ có ngoại lệ duy nhất, là Khương Thành.
Hắn đã kiên nhẫn xếp hàng, chờ đợi theo quy củ cả nửa ngày, đã là rất phi
thường rồi.
Thế mà tự nhiên lại có người đột nhiên xuất hiện mà lại được đi trước, vậy thì
đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải chờ thêm một canh giờ nữa.
Điều này sao có thể chấp nhận được?