Chỉ trong một ngày lại từ nhập môn biến thành Phàm Huyền cảnh cửu trọng
một cách thần kỳ.
Đây đã là chuyện không thể hình dùng bằng kỳ tích.
Họ thậm chí còn hoài nghi thế giới này có sai sót chỗ nào không.
Khương Thành tự nhiên lại nhận được một ít giá trị chấn kinh, sợ xoa xoa tay,
cười tủm tỉm nói: “Phải cảm ơn huyền nguyên quả của các ngươi cả.”
Hắn cũng không sợ nói ra sẽ chọc đám người đối diện tức chết.
Mà nghe được giải thích, mọi người vẫn cảm thấy hoang đường như cũ.
Huyền nguyên quả có thể nói là tiên đan diệu dược với Phàm Huyền cảnh thật
đấy.
Nhưng vấn đề là…
Luyện hóa đâu? Bình cảnh đâu?
Dù là thiên tài xuất chúng trong lịch sử Huyền tộc thì quá trình này nhanh nhất
cũng phải hơn chục ngàn năm.
“Được rồi, các ngươi nói ta nghe đi, làm thế nào mới đột phá được Cực Huyền
cảnh vậy?”
Mọi người cạn lời.
Thứ tà ma dị giới này lại biến chúng ta thành kẻ “hướng dẫn tân thủ” à?
Có biết phân rõ thân phận lập trường của chúng ta khác nhau không hả?
Dựa vào cái gì ngươi nghĩ chúng ta sẽ trả lời ngươi chứ?
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn bị uy hiếp mà thành thật trả lời.
“Từ Phàm Huyền cảnh đột phá đến Cực Huyền cảnh, huyền phách sẽ trải qua
một lần lột xác.”
Khương Thành nhướng mày: “Lột xác gì cơ?”
Một phân điện chủ trong số đó đáp: “Huyền phách thoái phàm phụ linh, từ nay
về sau sẽ có sức mạnh thuộc tính riêng biệt.”
“Vậy xin hỏi làm sao để phụ linh?”
“Phụ linh cần bản chất sức mạnh có cảm ngộ không giống…”
Lại phải cảm ngộ à?
Khương Thành cảm thấy đau đầu ghê gớm.
“Không có cách nào nhanh hơn sao?”
Một vị phân điện chủ do dự một lát, lúc này mới lên tiếng: “Còn có một cách
khác chính là mở ra nghi thức phù linh, nhưng chỉ có bốn đại thần điện mới có
thể làm được.”
Có đường tắt là được rồi!
Ban đầu Khương Thành còn nghĩ hệ thống thương thành mở đồng bộ bảo vật thì
mình không cần phải đi thần điện gì gì nữa.
Không ngờ vẫn không vòng qua nổi bước này.
Sau khi hỏi thêm một vài chi tiết mới cảm thấy hài lòng.
“Được rồi, cảm ơn các ngươi đã kiên trì giảng giải.”
Người khác giải đáp vấn đề cho mình, Khương Thành sẽ có thói quen móc ít
nhẫn không gian, còn định đưa ít đồ tỏ ý cảm ơn.
Nhưng moi móc hồi lâu mới nhận ra hình như đồ tiên giới họ cũng không dùng
được.
Cho nên chỉ đành biến ra mấy viên ngọc trai đưa cho họ.
Nhìn bóng lưng hắn đi mất, mấy người cầm ngọc trai trên tay mặt đầy mơ hồ.
Tên “tà ma dị giới” này cũng thú vị ghê ha.
Nhưng vẫn đề là mới đấy ngươi còn đoạt tài nguyên của chúng ta đó.
Trong phút chốc, họ cũng không biết làm sao mới phải.
Chỉ cảm thấy tên này có vẻ không giống dị giới xâm lăng trong truyền thuyết
lắm.
Vài ngày sau Khương Thành chạy tới thần điện Bạch Huyền tộc.
Sự phồn hoa của nơi đây không thua bất kể một tòa tiên thành nào của tiên giới.
Người qua kẻ lại dập dìu náo nhiệt.
Hắn đứng giữa dòng người, trừ việc quá đẹp trai nên hay bị người ta nhòm ngó
thì cũng không có chuyện gì rắc rối xảy ra.
Dù sao hiện tại có huyền phách rồi nên nhìn vẻ ngoài cũng không khác gì người
Huyền tộc.
Kéo một người qua đường lại, hỏi thăm vị trí thần điện xong, rất nhanh hắn đã
đi tới cửa chính nguy nga chót vót.
“Ngươi muốn phụ linh sao?”
“Đúng vậy.”
Hộ vệ thần điện bình tĩnh nói: “Phí phụ linh là ba khối huyền thạch trung
phẩm.”
Huyền thạch cùng loại với tiên tinh bên tiên giới, là tiền tệ cứng, nhưng hiệu
quả tu luyện vẫn kém hơn so với huyền nguyên quả cao cấp.
Trong số tài nguyên Khương Thành vừa giành được cũng có huyền thạch.
Trực tiếp “nộp phí”, sau đó nhận được một tấm thẻ có số, trên đó ghi số 16.
“Nghi thức giáng linh mỗi lần chỉ được một người, mau vào xếp hàng đi.”
Khương Thành nhún vai, sau đó theo quy củ mà xếp hàng đi vào.
Ngay cả Thương Linh trong góc tối cũng không nhịn được tặc lưỡi lấy làm kỳ.
“Loại người như ngươi lại thành thật đi xếp hàng như này đúng là hiếm có.”
Nàng còn tưởng dựa vào phong cách của Khương Thành sẽ giết thẳng đi vào cơ.
Thậm chí đến cuối cùng rời đi còn phải cướp bóc một phen.
Như vậy mới phù hợp với tác phong hành sự của hắn lúc ở tiên giới chứ.
Nghe được lời nàng nói, Khương chưởng môn tỏ vẻ cạn lời: “Ta cũng đâu phải
thiếu gia công tử bột hoành hành ngang ngược.”
Tiếng cười chế nhạo của Khương Linh truyền đến: “Ờ đúng là ngươi không
phải thiếu gia ngang ngược, ngươi là ma đầu độc ác không từ thủ đoạn đệ nhất
lục giới.”
“Hình tượng của ta trong lòng ngươi hình như hơi bị sai đấy, khi nào nên nói
quy củ văn minh ta vẫn phối hợp rất tốt mà?”
Trong mắt hắn, tộc Bạch Huyền cũng không phải kẻ địch.
Đã tới địa bàn người ta để làm nghi thức giáng linh, huống chi xếp hàng vốn là
quy củ hợp lý cần thiết, hắn không định làm thiêu thân lao vào lửa.
Sau khi đi vào, hắn liền thấy bên trong có bảy tu sĩ Huyền tộc đều Phàm Huyền
cảnh cửu trọng đang chờ ở đó.
Ai nấy đều căng thẳng nhìn về Linh Đài rộng lớn hùng vỹ đằng xa.
Từ đây nhìn lại có thẻ thấy hàng ngàn hàng vạn tinh quang lấm tấm bay lượn,
chiếu rọi Linh Đài lộng lẫy vô cùng.
Nhưng người bên trong đang trải qua những gì lại không nhìn thấy được.
Một trong những thanh niên đang xếp hàng mắt nhìn chằm chằm bên trên, đột
nhiên nói: “Người vừa bước vào chính là Hạ Lâm, hắn là thiên tài đứng hàng
nhất nhì của Bạch Phất bộ.”
Vài tu sĩ đang xếp hàng khác cũng chợt ồ lên.
“Hóa ra là Hạ Lâm à, ta cùng từng nghe về hắn.”
“Là vị Hạ Lâm năm vạn năm trước cảm ngộ đến huyền phách giáp cấp trung
đẳng đúng không?”
“Đúng vậy, chính là hắn.”
“Uầy, không ngờ ta lại có vinh hạnh đi phụ linh cùng ngày với hắn.”
“Ha ha, dựa vào thiên phú của hắn thì chúng ta chắc chỉ còn gặp được hắn hôm
nay nữa thôi.”
“Đúng vậy, thiên tài như hắn chắc phải được mấy trăm huyền linh một lần ấy
chứ.”
“Mấy trăm à? Ngươi coi thường huyền phách trung đẳng quá rồi đấy, hắn ít nhất
cũng phải đạt được một nghìn huyền linh.”
Khương Thành nghe xong mờ mịt.
Hửm, vụ phụ linh này còn chia cao thấp à?
Hắn vội kéo tên tu sĩ xếp hàng trước mặt mình qua: “Người anh em này, phụ
linh còn có sự khác nhau nữa hả?”
Tu sĩ kia khó hiểu nhìn hắn: “Vị lão huynh này, đến chuyện này mà ngươi cũng
không biết à?”
Nếu không cảm nhận được cảnh giới huyền lực Phàm Huyền cảnh cửu trọng
của Khương Thành, hắn còn hoài nghi tên này có phải đang chơi mình không.
“Ta chỉ ở trong thâm sơn rừng rú tu luyện một mình, không hiểu rõ về bên ngoài
cho lắm.”
Người nọ cũng cười bảo: “Lại có vị ẩn tu cách biệt với đời như vậy, thật là hiếm
thấy.”
“Nghi thức giáng linh này sẽ giáng xuống rất nhiều huyền linh.”
“Lần đầu phụ linh, sau khi đạt được thuộc tính sức mạnh tương ứng, còn có thể
được những huyền linh này tưới nhuần.”
“Huyền linh nhận vào càng nhiều thì sau này sức mạnh thuộc tính được tăng lên
sẽ càng nhanh.”
“Hóa ra là vậy.”
Khương Thành bừng tỉnh đại ngộ, phụ linh có thể nhận được một loại sức mạnh
thuộc tính, mà huyền linh thì tương đương với nước mưa tưới tắm cho hạt
giống.
Xem ra bản thân mình lần này không đến sai chỗ rồi.
Hơn một canh giờ sau, tu sĩ tên Hạ Lâm kia mới từ bên trong bước ra.
Hắn đã đột phá đến Cực Huyền cảnh, trút bỏ thân xác phàm thai.
Mà vừa rồi hắn có được khoảng hơn 1500 huyền linh tưới táp, chuyện này gây
ra tiếng vang không nhỏ trong đám người.
Ngay cả những hộ vệ thần điện cũng không nhịn được ghé mắt nhìn.
Hộ vệ trưởng thần điện phụ trách chỉ huy vỗ vai hắn cười nói: “Hạ Lâm này,
dựa vào thiên phú của ngươi, sau này cuộc kiểm tra ở thần điện cũng không có
vấn đề gì.”
Vừa dứt lời, tên tu sĩ Hạ Lâm kia vừa kiêu ngạo vừa kích động.
Những tu sĩ khác càng tỏ vẻ hâm mộ vô cùng.
Hộ vệ thần điện là mục tiêu cao thượng mà tộc nhân tộc Bạch Huyền họ khó với
tới được.