Trên thanh thế mặt ngoài thì uy năng ba tên Địa Huyền cảnh thi triển ra còn
không bằng kim tiên ở tiên giới bên kia.
Nhưng bàn về trình độ thuần túy của lực lượng thì họ đã vượt qua cả cảnh giới
Chuẩn Đế hậu kỳ của tiên giới.
Khi hai bên lần đầu va chạm, tiên lực Khương Thành thi triển ra cứ thế mà tiêu
tan.
Đối phương có thể phá vỡ lá chắn tiên lực của hắn.
Mà tiên giới bên kia chỉ có tiên đế mới có thể làm được chuyện này.
Hắn đã hiểu ra nguyên nhân rất nhanh.
Tiên lực của mình không thuần túy bằng huyền lực trong cơ thể đối phương.
Giống như tính áp chế trong huyết mạch Long tộc, huyết mạch càng tinh khiết
thì đẳng cấp càng cao, sẽ có sự áp chế tự nhiên với huyết mach đẳng cấp thấp.
Cũng may bản thân hắn có cảnh giới rất cao, mức tích lũy tiên lực cũng nhiều
hơn đối phương rất nhiều.
Cho nên cuối cùng vẫn là mạnh mẽ áp chế đối phương.
Dựa vào tiên lực dồi dào và kiếm tâm đăng phong tạo cực đánh ba người nằm
sấp trên đất.
Lần này, cư dân trong làng mạc của Bạch Huyền tộc đều vô cùng sợ hãi.
Trong mắt họ, hộ vệ thần điện đã là đấng toàn năng không gì không làm được
rồi.
Chấp sự và phân điện chủ càng có địa vị cao thượng vô cùng.
Hiện tại lại bị tà ma dị giới dễ dàng đánh bại như vậy, tất cả mọi người đều cảm
thấy hoang mang lo sợ.
Ngay sau đó, tất cả điên cuồng tháo chạy ra ngoài, cứ như Khương Thành muốn
giết chết họ vậy.
“Người định làm gì hả tà ma kia?”
Đám người thần điện bị đánh ngã xuống đất trợn mắt nhìn, còn cảm thấy hơi
kinh hoàng.
Khương Thành lắc đầu, thở dài: “Thử nói xem sao các ngươi phải khổ vậy
chứ?”
Nói xong, hắn không hề khách khí chiếm hết tài nguyên tùy thân của phân điện
chủ.
“Các ngươi cứ bám riết không tha, ta cũng phải có cái gì đáp lại chứ nhỉ?”
Sau đó bèn treo ngược tất cả mọi người lên mấy cây to gần đó.
Họ có thể dễ dàng vùng ra khỏi đám dây thừng, nhưng trước mũi kiếm của
Khương Thành họ cũng không có ngu.
Lực sát thương không lớn, cảm giác nhục nhã thì cực mạnh.
Hơn nữa đằng xa cũng có không ít tộc nhân đang nhìn lén, càng nhục nhã không
chịu được.
Treo cả đám một ngày một đêm, lúc này Khương Thành mới thủng thẳng rời đi.
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đến mức gương mặt đỏ bừng tràn đầy
sự tức giận.
Một hồi lâu sau, cô gái dẫn đầu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta với tên tà
ma kia không đội trời chung.”
Còn Khương Thành bên kia thì đang kiểm kê tài nguyên vừa thu được.
Người Huyền tộc không dùng đan dược, tu luyện huyền phách chủ yếu dựa
vàoHhuyền nguyên quả và Bí không thánh sa.
Trong mỗi Huyền nguyên quả đều ẩn chứa lượng lớn huyền nguyên lực, dùng
sau khi luyện hóa sẽ tăng nhanh cảnh giới tu vi.
Rất nhiều bộ tộc đều trồng loại quả này nhưng phẩm chất không giống nhau,
hiệu quả cũng có khác biệt rất lớn.
Còn Bí không thánh sa thì là thiên tài địa bảo cực kỳ quý hiếm, mỗi hạt đều ẩn
chứa loại sức mạnh đặc thù nào đó, giúp cho việc tiến cấp huyền lực.
Tài nguyên mà hắn vừa giành được có một ít Huyền nguyên quả.
Từ nhất phẩm đến ngũ phẩm đều đủ cả nhưng số lượng không nhiều lắm.
Hiện tại Khương Thành không biết công pháp Huyền tộc nhưng điều này cũng
không làm khó được hắn.
Mở giao diện hệ thống ra, ấn vào công pháp huyền tộc, kéo thẳng lên cao nhất.
Muốn học phải học thứ tốt nhất!
Thái huyền luyện thần chân kinh - 13500000000 công đức!
“Ẹc cái đờ mờ, sao mà đắt thế!”
“Nếu không phải ca đây biết kiếm tiền thì đúng là không mua nổi.”
Nhưng đắt tiền cũng có chỗ tốt của đắt.
Môn công pháp này là công pháp cấp thần vốn không bán ở bất kì nơi nào trong
Huyền tộc.
Đặc điểm rõ ràng nhất của công pháp cấp thần chính là cùng đẳng cấp nhưng
sức mạnh đạt được là cực lớn.
Hơn nữa công pháp này bao hàm toàn diện, có thể phối hợp với tất cả vũ kỹ bí
pháp của bốn nhánh trong Huyền tộc, khả năng dung nạp rất tốt.
Cuối cùng chính là giới hạn cao, chỉ cần đủ thiên phú thậm chí có thể đột phá
Đế Huyền cảnh cao nhất của Huyền tộc.
“Đổi thôi!”
Hắn cắn răng, đương nhiên cần công pháp tốt nhất mới phù hợp với đẳng cấp
nhân vật chính của mình.
Lúc ấn vào đổi điểm, hắn đã tu luyện môn công pháp này lên thẳng cảnh giới
đại viên mãn.
Chỉ trong nháy mắt, đầu hắn tràn đầy tri thức liên quan đến việc tu luyện của
Huyền tộc.
Tuy một ngày trước hắn còn chưa nhập môn nhưng giờ đây hắn cũng đã trở
thành người có nền móng tốt nhất trong số tất cả Huyền tộc.
Công pháp thần cấp ngang ngược vậy đó, chịu thì chịu không chịu cũng phải
chịu.
Đáng tiếc là cảnh giới bây giờ của hắn mới chỉ là Phàm Huyền cảnh tứ trọng.
Nhưng chuyện này cũng không thể làm khó được “chuyên gia uống thuốc”
Khương Thành.
Hắn không hề có ý định ngồi thiền tu luyện, hắn móc ra huyền nguyên quả vừa
lấy được, bắt đầu hấp thu.
Tốc độ luyện hóa của Thiên hoang bất diệt thể nhanh đến khó tin, chỉ một lát
sau, tất cả huyền nguyên quả vốn có đã chuyển hóa thành huyền lực của hắn.
Ngũ phẩm huyền nguyên quả đã tương đương với tiên đan bên tiên giới rồi.
Dùng để đột phá Phàm Huyền cảnh đúng là phung phí của trời.
Cảnh giới của hắn điên cuồng đột phá.
Phàm Huyền cảnh ngũ trọng!
Phàm Huyền cảnh lục trọng!
Chỉ chốc lát đã vọt tới Phàm Huyền cảnh cửu trọng.
Đã ngang với cao thủ thánh giai của Huyền tộc.
Khương Thành có thể làm được điều này cũng là chuyện tất nhiên.
Công pháp cấp thần, thiên hoang bất diệt thể còn thêm kinh nghiệm tu luyện võ
đạo Chuẩn đế hậu kì vốn có của hắn, bất kỳ thứ gì cũng đều đủ để phá vỡ lẽ
thường như vậy.
Huống chi hắn còn có đủ cả ba.
Giai đoạn “Tân thủ” này nếu không nhanh thì mới là có vấn đề.
Nhưng Khương Thành rõ ràng không hề hài lòng, đây còn chưa được coi là tiên
đâu.
Cho nên hắn mở hệ thống thương thành, đổi lấy một món huyền nguyên quả
thất phẩm.
Ăn xong, cảnh giới của hắn đã vọt tới đỉnh của Phàm Huyền cảnh nhưng vẫn
không thể đột phá đến giai đoạn Cực Huyền cảnh kế tiếp.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Suy nghĩ một lát hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, cảm thấy cần tìm người phổ
cập khoa học.
Cho nên hắn lại theo đường cũ trở về bộ tộc trước đó.
Đám người ở thần điện vừa mất mặt không chịu được, giờ đang nổi giận đùng
đùng hoặc ủ rũ định rời đi.
Kết quả Khương Thành lại xuất hiện trước mắt bọn họ lần nữa.
“Ngươi lại định làm gì hả tà ma kia?”
Mọi người sắp sụp đổ luôn rồi.
Tuy vừa nãy mới nói không đội trời chung với hắn nhưng bản thân cũng biết rõ
mình không phải đối thủ của hắn.
“À quên mất còn có mấy vấn đề chưa hỏi ấy mà.”
Mấy vị phân điện chủ còn tưởng Khương Thành đang cố ý đùa giỡn họ.
“Tà ma, ta cảnh cáo ngươi đừng có quá trớn.”
“Muốn giết cứ giết, cần gì phải làm mấy trò như vậy?”
Thật ra đám đệ tử thần điện kịp phản ứng lại, trước lúc bị đánh ngã, tên này
cũng hỏi mình mấy vấn đề thì phải.
Mà sau đấy lại cứ thế rời đi mất.
Nếu không thì cứ phối hợp với hắn đi vậy…
Cô gái dẫn đầu lúng túng hắng giọng một tiếng: “Khụ! Ngươi muốn hỏi gì?”
“Ta muốn hỏi sao Cực Huyền cảnh ta lại không đột phá nổi thế nhỉ?”
Cực huyền cảnh?
“Ngươi mới nhập môn, nói đến Cực Huyền cảnh còn sớm quá…”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại trợn tròn mắt, giống như nhìn thấy quái vật
vậy.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi…”
“Ngươi đã là Phàm Huyền cảnh cửu trọng rồi ấy hả?”
“Sao lại thế được?”
“Thế này cũng lạ quá đi?”
Người trong thần điện đều là những người hiểu biết sâu rộng nhất trong giới.
Nhưng bây giờ họ giống như bị gió táp mưa sa quất qua, mặt cũng méo mó
luôn.
Mới một ngày trước, họ tận mắt thấy cảnh tượng Khương Thành bước ra từ Tụ
Phách Trì.
Cho nên biết rõ người này vốn không hề có huyền lực.
Giờ mới qua một ngày một đêm thôi mà.