Biết được Lam Đề đã thật sự tới Khư động, Thành Ca cũng không muốn ở lại
đây thêm một giây nào nữa.
Chỉ muốn bay đến trước mặt nàng với tốc độ nhanh nhất.
Dân bản địa địa phương Khư giới tự xưng là Huyền tộc.
Mặc dù đều tu luyện Huyền lực nhưng cũng giống với Tiên Ma ở bên trên, phía
sau cũng xuất hiện phương hướng tu luyện khác nhau.
Cũng vì vậy mà chia thành bốn bộ tộc chính là Kim Huyền, Ngân Huyền, Hắc
Huyền và Bạch Huyền.
Trong đó Bạch Huyền tộc bên kia không quá bài xích Tiên nhân rơi xuống.
Dựa theo sự chỉ dẫn của bọn họ, Thành Ca bay thẳng về phía bên kia.
Tiêu hao Tiên lực đúng là không ít, may mà bây giờ đan dược của hắn đủ nhiều,
chỉ riêng Tiên đan Cửu phẩm thôi là đã hàng chục nghìn lọ.
Nếu như đám người Tà Dương Ma đế biết đồ dự trữ này, không biết có còn để
hắn rời khỏi không…
Khư giới cũng không có các tông môn như Tiên giới, ban đầu tộc nhân của bốn
tộc đều tập trung tại các làng xóm thành thị riêng để tự mình tu luyện.
Sau khi trưởng thành thì có thể tham gia tuyển chọn nhân tài để tiến vào thần
điện của tộc đó.
Ở bên đó thì có thể học được Huyền pháp càng cao thâm hơn.
Tu đến một trình độ nhất định là có thể phi thăng lên Thượng tầng.
Bây giờ ngay cả nhập môn Thành Ca cũng chưa có, mà muốn nhập môn thì đầu
tiên phải hình thành một viên Huyền phách trong cơ thể.
Chỉ có như vậy thì mới hấp thu được huyền khí lấy hoài không hết ở bên ngoài
thế giới, để rèn luyện Huyền phách trong cơ thể, từ đó nâng cảnh giới Huyền
lực lên.
Mà theo như sự giới thiệu của đám người Tà Dương Ma đế thì có một đường tắt
để hình thành nên Huyền phách.
Những thôn xóm thành thị lớn của bốn tộc đều có Tụ Phách Trì, giúp cho người
mới học ngưng luyện Huyền phách.
Chỉ là bọn họ không có tố chất trong phương diện này, lúc đầu mặc dù cũng
xông vào Tụ Phách Trì nhưng vẫn chưa hình thành Huyền phách.
Đây cũng là cửa ải khó khăn lớn nhất của Tiên nhân bị mắc kẹt.
Một khi bọn họ cũng có thể hình thành Huyền phách, việc tu luyện sẽ nhanh
hơn rất nhiều so với người ở đây.
Dù sao thì cũng có kinh nghiệm tu luyện trước đây bày ở đó, biết một cái thì
những cái khác cũng đều biết.
Chuyện đi đường tắt này là điều mà Thành Ca thích nhất.
Thế nhưng hắn mới vừa bay ra khỏi phạm vi dãy núi này thì đột nhiên có mười
mấy nam nữ thanh niên xông ra trước mặt.
Chỉ thấy đám người này ai nấy đều mặc áo giáp nhẹ tinh xảo có hoa văn chạm
rỗng, ý nghĩa của trang sức dường như còn lớn hơn cả ý nghĩa thực chiến.
Thành Ca cảm nhận một chút cảnh giới của bọn họ, không hề có Tiên lực với
Linh lực gì cả.
Nếu như dựa theo ánh mắt của Tiên giới bên kia thì bọn họ chỉ là người bình
thường.
Nhưng bây giờ đám người này cũng đang lơ lửng trên không.
Rất rõ ràng, bọn họ chính là người Huyền tộc chính gốc.
Mà theo như ấn ký hoa văn nhỏ màu trắng ở giữa trán bọn họ thì bọn họ cũng
chính là người của Bạch Huyền tộc, dù sao thì đây cũng là ấn ký do tu luyện
công pháp Bạch Huyền tộc mới có thể hình thành nên.
“Ha ha ha, xin chào các vị đạo hữu Bạch Huyền tộc!”
Ca này không cảm thấy khác tộc thì sao cả, đi lên thì vẫy tay, rất tự nhiên hỏi:
“Các ngươi có từng nghe nói đến một người tên là Lam Đề không, bây giờ nàng
vẫn đang ở tầng này chứ?”
Câu hỏi này suýt chút nữa làm cho đám tu sĩ Bạch Huyền tộc trước mặt ngơ
ngẩn.
Bọn họ canh giữ ở đây, nhiều lần gặp đám Tiên nhân Ma tu trong cốc rất nhiều
lần.
Có lần nào là không đối đầu gay gắt, tràn đầy thái độ thù địch, cảnh giác lẫn
nhau, từ trước đến nay trao đổi là không tồn tại có được không hả?
Đây vẫn là lần đầu tiên có Tiên nhân lại tựa như quen thân như thế.
Cô gái trẻ tuổi có vóc dáng cao gầy ở giữa, mặc áo giáp nhẹ chạm rỗng màu
xanh biếc, khuôn mặt xinh đẹp cũng vì thế mà trở nên tràn đầy khí khái anh
hùng.
Nàng vượt qua đám người, một vũ khí kỳ lạ giống như trong tay giống như con
thoi mà cũng không phải là con thoi chém thật mạnh xuống, một luồng khí vô
cùng lạnh lẽo tản ra khắp xung quanh.
“Quay về!”
Nàng nhìn Khương Thành chăm chú, thái độ thù địch trong ánh mắt không hề
che giấu chút nào.
“Về đâu?”
Thành Ca còn đang buồn bực, không phải là nói Bạch Huyền tộc không bài xích
Tiên nhân sao?
Một nam tu sĩ bên cạnh cô gái lạnh lùng nói: “Đám tà ma dị giới các ngươi
không được vượt ranh giới!”
Những người khác cũng sôi nổi quát mắng: “Nếu dám bước ra núi Vẫn Tiên thì
coi như là tuyên chiến!”
“Còn không mau trở về!”
“Dám cả gan xâm phạm lãnh địa của Bạch Huyền tộc ta, không biết sống chết!”
Thành Ca ngớ người ra một lúc.
Không còn cách nào, thời gian hắn trao đổi với đám người Tà Dương Ma đế rất
ngắn ngủi, cũng không thể biết được toàn bộ tình hình ở đây.
Năm đó sau khi đám Tiên nhân kia rút vào rừng hoang núi sâu, bốn tộc ngược
lại muốn tiêu diệt hết đám “kẻ thù bên ngoài” này.
Vấn đề là bọn họ cũng không thể làm được.
Tà Dương Ma đế đã tạo ra một thế giới nhỏ có Tiên lực yếu ớt đủ để tự bảo vệ.
Những người Huyền tộc địa phương này đã tấn công mấy lần, hao binh tổn
tướng, cuối cùng chỉ có thể rút ra bên ngoài giám sát.
Mà Tiên nhân bên trong cũng không có cách nào để cách xa ngọn núi này.
Bọn họ không có Tiên đan, Tiên thảo để bay, không thể kéo dài.
Tiêu hao Tiên lực quá mức sẽ ảnh hưởng đến căn cơ và tuổi thọ cho nên cũng
chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trong dãy núi này.
Cuối cùng, hai bên hình thành nên một thế cân bằng đối lập kỳ lạ.
Bốn tộc ngầm thừa nhận khu vực này là địa bàn của “tà ma dị giới”, cũng lấy
một tên gọi xui xẻo – núi Vẫn Tiên.
Mà các Tiên nhân cũng ở đây trải qua một cuộc sống Phật giáo ngăn cách với
đời, dù sao thì bên ngoài cũng không có báu vật nào mà bọn họ có thể dùng
được.
Đám nam nữ thanh niên này đều là những người ưu tú của thần điện Bạch
Huyền tộc.
Mặc dù hai bên đã sống yên ổn với nhau mấy chục triệu năm, nhưng ký ức xâm
lược trăm triệu năm trước cũng sẽ không dễ dàng xóa đi như vậy.
Mỗi năm tứ đại thần điệnđều sẽ cử một nhóm người ưu tú tới đây giám sát tà
ma dị giới trong núi Vẫn Tiên, đề phòng xâm lược một lần nữa.
Đối với bọn họ mà nói, đây là nhiệm vụ vô cùng thiêng liêng.
Có gánh vác trên vai sự an nguy của một giới hay không?
Bạch Huyền tộc không bài xích như vậy, chỉ là so với ba tộc khác, trên thực tế
cũng không có khả năng coi Tiên nhân là người của mình.
Thành Ca không có tâm trạng dây dưa với bọn họ, hắn đang vội vàng làm việc
chính.
“Các ngươi thực sự chưa từng nghe qua Lam Đề sao?”
“Hoàn toàn không biết ngươi đang nói cái gì!”
“Tà ma chịu chết đi!”
Đám đệ tử thần điện gánh vác “sứ mệnh thiêng liêng” đằng sau kia đã không
nhịn được chủ động ra tay với Thành Ca.
Sắc mặt cô gái cầm đầu thay đổi, vội vã hô to: “Dừng tay!”
Nàng ngược lại không ngốc, nhiệm vụ của thần điện là giám sát, không phải là
giết chết.
Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi Tiên lực của Tiên nhân bên trong kiệt quệ,
sức mạnh vốn vượt lên trên người địa phương.
Tùy tiện ra tay, thường chính là tự đi tìm cái chết.
Nhưng mà tiếng hô hoán của nàng đã muộn rồi, Thành Ca đã bị bao vây.
Hồng Tuyệt kiếm hơi rung lên, đánh nhau với đệ tử đầu tiên.
Ngay sau đó, hắn liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sức mạnh hệ hỏa vô cùng dày đặc truyền ra từ vũ khí kỳ lạ kia của đối phương,
nói đến mức độ thuần túy thì lại giống với tâm quy tắc hệ hỏa.
Chỉ là sức chống đỡ yếu hơn rất nhiều lần!
Cùng lắm cũng chính là cấp độ Kim Tiên mà thôi!
Điều này ở Tiên giới là không thể nào, mức độ thuần túy của loại sức mạnh
ngọn lửa này cho dù dù là Chuẩn đế cũng rất khó mà làm được.
Chẳng lẽ, đây chính là công dụng đặc biệt do Huyền lực mang lại?
Keng!
Hai món vũ khí đánh nhau cận chiến, bên ngoài Hồng Tuyệt kiếm của Khương
chưởng môn cũng không phát nổ với sức mạnh quy tắc kinh khủng.
Nhưng mà đệ tử thần điện kia lại ngã bay ra ngoài.
Không còn cách nào, vốn dĩ cảnh giới của ca đây đặt ở đó cơ.
Bây giờ trong người hắn tràn đầy Tiên lực, cũng không phải là mèo bệnh yếu ớt
trong đám kia.
Cho dù là không dùng được Tiên hồn và quy tắc thì đó cũng không phải là thứ
mà Kim tiên có thể lay động được.
Còn không đợi đám đệ tử thần điện kia kêu lên, Hồng Tuyệt kiếm nhẹ nhàng
xoay tại chỗ, thậm chí cũng không dùng nhiều sức mạnh đám người đã theo đó
bay ra.
Rầm!
Vũ khí vỡ vụn rơi xuống đầy đất.
Tình cảnh giống như là hành hung trẻ mẫu giáo.