“Bọn họ… làm sao có thể chết được?”
“Ai đã làm ra chuyện đó?”
Khi hỏi câu hỏi này, lần đầu tiên Ngự Tâm Tiên Đế cảm thấy có dự cảm không
lành.
Có thể một chiêu giết chết tám vị Tiên Đế Thiên Kiếm Cung, điều đó đồng
nghĩa với việc có thể dễ dàng giết hắn.
Suy nghĩ này khiến cho vị Tiên Đế lâu đời này lần đầu tiên cảm thấy bất an tột
độ.
Mà đám môn đồ Thiên Kiếm Cung thì không cảm thấy gì, cứ vậy mà tố cáo.
“Chính là hắn!”
Mọi người nhất trí chỉ về phía Khương chưởng môn, phẫn uất nói.
“Chính là tên Ma Đầu Khương Thành này!”
“Là hắn ta sát hại chưởng giáo và các vị trưởng lão của bọn ta!”
“Thủ đoạn còn cực kỳ tàn nhẫn!” Bọn họ nói như thể bản thân đã chứng kiến tất
cả.
“Hắn còn muốn quét sạch toàn bộ Thiên Kiếm Cung chúng ta…”
“Xin các vị tiền bối của Bích Lạc Tâm cung làm chủ cho Thiên Kiếm Cung!”
“Mong các vị có thể giúp chúng ta báo thù!”
“Tiêu diệt tên Ma Đầu này!”
“Băm thành vạn mảnh!”
Thành Ca chỉ đứng một bên vui vẻ nhìn, một lời cũng không nói.
Hắn mong sao Bích Lạc Tâm Cung liên thủ với Thiên Kiếm Cung giết mình,
như vậy thì hệ thống hồi sinh cũng sẽ có thể kích hoạt.
Một khi hệ thống “giải pháp” xuất hiện, đến lúc đó đám người Ngự Tâm, Ngự
Thuật dù có người giúp cũng không thoát được.
Đám người Bích Lạc Tâm cung đối diện mặt biến sắc.
Lại nhìn sang ánh mắt của Khương Thành, đó đã không phải là ánh nhìn ôn
thần, mà là nhìn một tên sát thần.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là phẫn nộ mà là sợ hãi.
Giết chết tam vị Tiên Đế của Thiên Kiếm Cung, thực lực của hắn mạnh tới cỡ
nào?
Tên này không phải chỉ là Chuẩn Đế thôi sao?
Nhưng nghĩ lại lần trước hắn vẫn là Chuẩn Đế sơ kỳ, lần này đã là Chuẩn Đế
hậu kỳ, cái này không phải vô lý quá sao?
Chẳng lẽ, hắn che giấu thực lực?
Nghĩ kỹ lại, hắn đã giết liên tiếp bảy vị Tiên Đế…
Ngự Tâm Tiên Đế chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, vẻ mặt hắn tê dại, hỏi Thành
Ca: “Thật sự là ngươi làm sao?”
Lúc trước Thành Ca đã giải thích, nhưng đám người Thiên Kiếm Cung này
không chịu hiểu.
Cứ đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu hắn khiến bản thân hắn cũng cảm thấy phiền.
Hơn nữa, hắn cũng mong Bích Lạc Tâm cung ra tay.
Vì vậy hắn gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, chính là ta, các ngươi sẽ trả thù ư?”
Xùy!
Một đám cao thủ của Bích Lạc Tâm cung hít một hơi lạnh, cảm thấy toàn thân
lạnh buốt.
Đám môn đồ Thiên Kiếm Cung lại kích động, nhảy dựng lên chỉ thẳng vào
Thành Ca.
“Chịu nhận tội rồi!”
“Ma Đầu này cuối cùng cũng chịu thừa nhận!”
“Chính là hắn, Ngự Tâm Tiên Đế, xin ngươi nổ trận lôi đình, giết tên Ma Đầu
này!”
Ngự Tâm Tiên Đế hận không thể vả cho bọn họ một cái.
Các ngươi là đầu đất à?
Nếu hắn có thể giết chết các cao thủ của Thiêm Kiếm Cung các ngươi, vậy giết
chúng ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Đây lại còn trông cậy vào bọn ta đại chiến với Ma Đầu?
Muốn hại chết bọn ta à?
“Khụ…”
Ngự Thuật Tiên Đế sắc mặt không tự nhiên.
Trước khi tới, bởi vì chuyện Tiên dược bị đánh cắp, bọn họ thậm chí cũng đã
chuẩn bị sống mái một phen với Thành Ca.
Mặc kệ cái gì gọi là Kiếp Tâm!
Bích Lạc Tâm cung đã chịu tổn thất lớn như vậy, xem như là kiếp nạn, không
thể nhịn nữa!
Nhưng giờ phút này, hắn lại muốn rút lui.
“Theo ta thấy, chuyện này còn quá nhiều nghi vấn.”
“Không bằng chờ sau khi điều tra rõ rồi nói sau…”
“Không sai, chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.”
Nghe được lời này, bọn người Thiên Kiếm Cung không thể chấp nhận được.
“Hắn cũng đã thừa nhận là mình làm mà!”
Thành Ca cũng nóng nảy, vội vàng vỗ ngực hỗ trợ làm chứng.
“Không sai, là ta làm, hoàn toàn chính xác!”
Đám người Thiên Kiếm Cung càng thêm chắc chắn.
“Các ngươi nghe đi, chuyện này còn có thể là giả sao?”
“Ma Đầu này hung hăng như vậy, lẽ nào các ngươi cứ để mặc vậy sao?”
Ngự Tâm Tiên Đế cũng muốn rút lui, tức giận nghiến răng: “Chúng ta làm gì
cũng không đến lượt đám tiểu tốt các ngươi dạy!”
“Tại sao chứ?”
Tất cả môn đồ của Thiên Kiếm Cung sụp đổ.
Bọn họ tràn đầy hi vọng chờ Bích Lạc Tâm cung hỗ trợ làm chủ đòi lại công lý.
Cuối cùng kết quả lại là sự thờ ơ này?
Bọn họ cảm thấy bị đối xử bất công…
“Vì sao các ngươi lại tha cho tên Ma Đầu này?”
“Bởi vì hắn là Kiếp Tâm nên các ngươi không dám động thủ sao?”
Thiên Kiếm Cung chúng ta cùng Bích Lạc Tâm cung các ngươi đều là Tiên
Minh sáng lập Tiên Môn, chúng ta không phải anh em huynh đệ đồng lòng diệt
ma sao?
“Các ngươi há có thể lạnh lùng như vậy?”
“Cái gì mà Tiên Minh sáng lập Tiên Môn?” Ngự Tình Tiên Đế thẹn quá hoá
giận cắt ngang bọn họ.
Hắn lạnh lùng nói: “Một tông môn ngay cả Chuẩn Đế cũng không có, căn bản
không có tư cách tiến vào Tiên Minh!”
“Chuyện này kết thúc tại đây!”
“Chúng ta đi!”
Nói xong, bọn họ nhanh chóng biến mất.
Giống như một cuộc chạy trốn.
Thành Ca còn muốn giữ lại một chút, kết quả ngay cả bóng dáng người ta cũng
không chạm được, cảm thất rất mất mát.
Mà đám môn đồ Thiên Kiếm Cung trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ.
Đến giờ khắc này, bọn họ cuối cùng từ trong nỗi hận mà tỉnh táo lại.
“Khương Thành…”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Khương Thành cũng sẽ không giữ lại bọn họ.
Thiên Kiếm Cung năm đó có thù với Phi Tiên Môn.
Hiện tại hận đám người này sâu sắc, bọn họ một bên tiêu diệt Phi Tiên Môn,
một bên tiêu diệt Thương Long cốc.
“Đây không phải đều do các ngươi ép sao?”
Hồng Tuyệt tiên kiếm lần nữa tái xuất, hỏa quang bao trùm đầy trời.
Nội hàm của mười lăm môn kiếm tâm dường như đồng thời bộc phát, gia tăng
uy lực kiếm thuật đến mức kinh khủng trước nay chưa từng có.
Lạc ấn của quy tắc tâm và anh hồn còn chưa xuất ra, Tiên Quốc của hàng Tiên
vương phía trước liền bị tiêu diệt.
Ngay cả Thương Linh cũng kinh ngạc.
“Lực kiếm đạo này ở mức độ nào?”
Sức mạnh này thực sự đã vượt qua cấp độ của Tiên Quốc!
Sau khi Thành Ca lần nữa xuất ra 49 đạo lạc ấn của quy tắc, trận chiến rất
nhanh liền chấm dứt.
Đám môn đồ Thiên Kiếm Cung hận hắn thấu xương hoàn toàn bị tiêu diệt.
Tông môn đứng top 3 xếp hạng Tiên Giới cứ vậy bị diệt danh.
Nếu đã tiêu diệt môn phái, Thành Ca cũng không khách khí nữa, bắt đầu thu
thập chiến lợi phẩm.
Thiên Kiếm Cung thật sự quá “giàu có”.
Đây là tông môn mà hắn tiêu diệt có “tài sản” bên trong “đồ sộ” như vậy, bộ sưu
tập bên trong quả thực là kinh người.
Cũng may kinh nghiệm của Khương chưởng môn phong phú.
Bận rộn suốt mười ngày mười đêm mới cơ bản “thu hoạch” xong tông môn này.
Nhìn Thiên Kiếm Sơn đó, đám kiếm tu và người của hắn còn bận ở bên trong
lĩnh ngộ.
Chờ tương lai khi đám người đó đi ra, e là sẽ rất kinh ngạc.
Từ nay về sau, Thiên Kiếm Cung không còn tồn tại.
Về phần Thiên Kiếm Sơn, về sau muốn tiến vào cũng không còn trở ngại gì
nữa.
Thành Ca lại đợi thêm mấy ngày, cuối cùng người đầu tiên đi ra là Mạc Trần.
Sau khi biết được hắn tiêu diệt Thiên Kiếm Cung, Mạc Tiên nhân kinh hãi tột
độ nửa ngày cũng không hết.
Thành Ca cũng lười giải thích, trực tiếp ném cho hắn một đống nhẫn.
“Trong này là một ít đan dược cùng các tài nguyên khác, còn có “bí kíp” của
Thiên Kiếm Cung.”
“Sau khi mọi người đi ra, phiền ngươi chia cho mỗi người một phần.”
“Ngoài ra, khi không có ta dẫn đội, để mọi người nấp trong bóng tối, không cần
ở Tiên Yêu Sơn.”
Bạch Lạc Tâm cung cùng Tiên Minh bên kia nhất định rất hận mình, ngộ nhỡ
không dám tìm mình trả thù mà tìm Phi Tiên Môn và Thương Long cốc thì sao?
Liên quan đến chính sự, Mạc Trần sắc mặt lo lắng, vội vàng đáp lời.
“Vậy ngươi đi đâu, không có ý định trở về Tiên Yêu Sơn sao?”
Thành Ca nhún vai: “Ta lại đi một vòng xem các tông môn khác, khó có được
một chuyến đi, không phải sao?”
Sau đó, trong mắt Mạc Trần hắn như một vị thần bay về phía trời xa.