Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 570




“Lệ Huyết Kiếm phái này rất lớn!”

“Thu nhận được một vị thiên tài tuyệt thế như vậy, tông môn có hi vọng phục

hưng là cái chắc!”

“Ở trên người Phương Vũ kiếm tiên, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng Trảm

Tiên Kiếm của vài vị phái Lăng Tinh, Bi Ai năm đó.”

“Ha ha ha, đáng khen đáng khen!”

Tiên vương trưởng bối của Lệ Huyết Kiếm phái – người đưa Phương Vũ kiếm

tiên kia đến, lúc này cười đến không khép miệng được.

“Năm đó mấy người con cưng của trời kia vào Tiên vương cảnh giới, lần đầu

vào kiếm sơn này, mà đã đều đột phá tới Thất giai Kiếm Tâm rồi.”

“Kỳ tài ngút trời như thế, quả là hiếm có trên đời!”

“Người kém cỏi như đồ đệ ta còn kém rất xa, thật không dám đem ra so

sánh…”

Miệng thì hắn nói như vậy, nhưng sự đắc ý trong mắt thì không thể che giấu

được.

Những người khác cũng rất nể nang, không ngừng khen ngợi.

“Phương Vũ kiếm tiên trước mắt vẫn là Tiên Tôn cảnh giới, mấy vị Tiên Tôn

năm đó cũng chỉ là Lục giai thôi!”

“Rất tốt, Phương Vũ kiếm tiên trong tương lai khi là Tiên vương, Kiếm Tâm

nhất định cũng có thể đột phá đến Thất giai!”

Vị Phương Vũ kiếm tiên kia đối mặt sự tán dương của mọi người, cũng không

lộ ra biểu cảm mừng như điên gì.

Mà có vẻ là rất cao ngạo lãnh đạm.

Cho dù đa số những người này đều có tu vi cao hơn so với hắn.

Đứng ngoài quan sát hết thảy, Khương Thành tấm tắc bảo lạ.

Thế giới kiếm tu, thật đúng là phong cách không giống nhau.

Phương Vũ kiếm tiên kia kỳ thật là một ma tu, nhưng trong vùng Tiên giới này,

lại không có tiên tu nào kêu đánh đòi giết hắn.

Mà hắn và chưởng môn sư môn kia của hắn, cũng hoàn toàn không lo lắng rằng

không thể sống sót trở về Ma giới.

Đến nỗi chuyện ở ngoại giới rằng tu vi càng cao, địa vị cũng sẽ càng cao theo lẽ

thông thường, ở chỗ này dường như cũng không tồn tại.

Cái mà mọi người để ý, chỉ có cấp kiếm tâm.

Vị Bạch La Tiên vương trước đó bởi vì bị so không bằng, nên hiển nhiên vẻ mặt

lúc này vừa xấu hổ mà vừa hâm mộ…

Một Tiên vương lại đi hâm mộ một Tiên Tôn, chuyện này ở nơi khác là không

có khả năng.

“Thật thú vị!”

Khương Thành nhìn vị Phương Vũ kiếm tiên được săn đón tâng bốc như thế,

nghĩ đến mấy vị phái Lăng tinh, Bi ai kia, vậy mà có thể lưu danh đến bây giờ.

Ngay lập tức bản thân cũng không kìm nén được mà trong lòng rục rịch muốn

làm màu.

Quy Tàng, Lăng Tinh, Bi Ai mà nhìn thấy hắn thì cũng phải cung kính hành lễ.

Hắn nhất định phải làm ra vẻ mình còn tài giỏi hơn bọn họ, khiến cho tên tuổi

được lưu truyền tiếng xa ngàn đời ở đây!

Vì thế, hắn mang theo Hồng Tuyệt kiếm bay lên trời cao.

“Địa Kiếm sơn, ta tới đây, ta sẽ chinh phục ngươi!”

Mọi người sửng sốt, khẩu khí ai mà lớn như vậy?

Còn đòi chinh phục?

Đến khi nhìn thấy hình dáng của hắn, đa số mọi người đều không quen biết,

nhưng có một số Tiên Tôn và Kim Tiên lại biến sắc.

“Khương Thành!”

“Hắn là Khương Thành!”

Ở cửa quy tắc lần trước, một số Tiên Tôn và Kim Tiên nhìn trên hình ảnh phản

chiếu của quy tắc kiếm, có thấy sơ qua khuôn mặt của hắn.

Lúc đấy còn chưa biết hắn là ai.

Sau này lại có nhiều tin đồn như vậy, hiển nhiên là tên tuổi vang dội.

“Khương Thành? Khương Thành nào?”

“Chính là kiếp tâm Khương Thành!”

“Là kẻ đã chém giết tám mươi mốt vị kiếm tu Chuẩn Đế, ma đầu Khương

Thành đấy!”

Đối với bọn họ mà nói, chém giết tám mươi mốt vị kiếm tu cấp Chuẩn Đế,

dường như chiến tích còn đáng sợ hơn là chém giết bảy vị Đế cảnh.

“Cái gì, kẻ đó chính là hắn à?”

Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều điên cuồng tránh né.

Cho dù là Phương Vũ kiếm tiên vừa rồi còn rất đắc ý cũng phải vội cuống quít

tháo chạy thật xa.

Xung quanh Khương Thành, nháy mắt đã xuất hiện một khoảng không cực lớn.

Đành thôi vậy, người có tên cây có bóng.

Dù cho mấy ngươi này có không coi trọng cảnh giới, chỉ coi trọng tập tục đặc

thù của kiếm tâm, nhưng chung qui vẫn là có mấy ai không coi trọng tính

mạng?

Sức uy hiếp của Khương chưởng môn, sớm đã phá vỡ hết mọi lẽ thường.

Hiện giờ hắn lại giữ hình tượng ở ngoại giới, vui buồn thất thường, không nói

phép tắc, là ma đầu đệ nhất Lục giới thấy ai cũng diệt.

Những kiếm tu này không muốn bản thân lại bị hắn vô cớ giết chết.

Dù cho thiên phú của ngươi có tài giỏi, nhưng chết rồi thì còn có ích lợi gì?

Nhìn thấy mình vừa ra mắt, mà mọi người đã liền có phản ứng như vậy lớn,

Khương Thành thực sự rất hài lòng.

“Mọi người phải nhớ cổ vũ cho ta đó!”

Hắn tự cảm thấy thỏa mãn mà thốt ra những lời này, sau đó đem theo Hồng

Tuyệt Tiên Kiếm nhanh chóng vọt vào kiếm sơn.

Mọi người ở lại đều sững sờ.

Cổ vũ cho ngươi?

Giỡn kiểu gì vậy?

Đợt trước ngươi đã chém giết nhiều kiếm tu như vậy, người tưởng là bọn ta sẽ

có chút ấn tượng tốt nào với ngươi sao?

“Sao mà tên điên này cũng tới đây vậy?”

“Chẳng lẽ hắn cũng là kiếm tu?”

“Chắc là vậy, ta thấy binh khí của hắn cũng là kiếm…”

“Nhưng mà, hắn không phải là Chuẩn Đế quy tắc tốc độ sao?”

“Đúng vậy, trước đó còn biến quy tắc tốc độ trở thành vua quy tắc nữa cơ mà!”

“Có lẽ là tới dạo chơi một chút chăng?”

Hiện tại Khương Thành đi vào trong rồi, biểu cảm của rất nhiều người đã thả

lỏng bớt, thậm chí còn có vài người tỏ vẻ khinh thường.

“Mỗi vị Chuẩn Đế chỉ có một loại lạc ấn của quy tắc, nếu hắn là Chuẩn Đế tốc

độ, vậy thì nghĩa là hắn đã không lựa chọn lạc ấn của quy tắc kiếm.”

“Nếu thế, hắn không xứng được gọi là một kiếm tu chân chính!”

Lời kết luận này vừa nói ra, lập tức đã được đa số mọi người tán đồng.

“Không sai, tất cả những Chuẩn Đế không tuyển chọn quy tắc kiếm, đều là kẻ

phản bội kiếm!”

“Chỉ là một kẻ trốn tránh, còn muốn xông vào kiếm sơn làm gì chứ?”

“Thực lực của hắn dù cho có mạnh, nhưng cũng không thể được lão phu tôn

trọng!”

“Kiếm đạo của hắn, đã không còn khả năng đạt tới đỉnh cao rồi.”

Trong các kiếm tu, quả thật là có cách nói này.

Thân là một vị kiếm tu chân chính, cần phải trung thành với kiếm, cực kì giỏi

kiếm, và tin tưởng thanh kiếm trong tay.

Mà khi đã đạt đến Chuẩn Đế lại không lựa chọn quy tắc kiếm, có nghĩa là trốn

tránh, là không hề tin tưởng kiếm đạo của mình.

Làm như vậy ở trong giới kiếm tu, sẽ bị khinh thường.

Bất kể ngươi đã là một Chuẩn Đế…

Nhưng sau đó ít lâu, mọi người lại càng không ngừng kinh ngạc.

“Sau khi hắn đi vào, tại sao Địa kiếm sơn lại không hề có phản ứng?”

“Kỳ quái, mặc dù chỉ là Nhất giai kiếm tâm, nhưng ít nhất Địa kiếm sơn cũng

nên sáng lên một chút chứ?”

Tuy rằng không nhìn được tình hình ở bên trong, nhưng bất luận là vị kiếm tu

Kiếm Tâm nào sau khi bước vào, đều sẽ làm cho Địa kiếm sơn sinh ra dị tượng.

Cấp bậc Kiếm Tâm càng cao, dị tượng lại càng lớn.

Không hề có dị tượng, vậy thì chỉ có một khả năng…

“Chẳng lẽ, hắn thật sự không có kiếm tâm?”

Mọi người sửng sốt, có chút khó tin.

Tuy rằng vừa rồi bọn họ đều nói Khương Thành là kẻ trốn tránh giới kiếm tu,

nhưng trong nội tâm cũng thừa nhận rằng thực lực của hắn cực kì mạnh.

Một người lợi hại như vậy, lại còn dùng kiếm, thật sự là không ngờ rằng hắn lại

không có kiếm tâm.

“Việc này cũng quá trái lẽ thường đúng không?”

“Hắn vậy mà ngay cả Kiếm Tâm cũng không có, tu luyện thế nào vậy?”

“Ha ha ha, xem ra là chúng ta xem trọng hắn quá rồi!”

“Khó trách hắn không dám chọn lạc ấn của quy tắc kiếm, náo loạn cả nửa ngày,

là bởi vì thiên phú về kiếm đạo quá kém mà thôi.”

“Đường đường là một kiếp tâm, chỉ có vậy thôi à?”

Chỉ trong chốc lát, mọi người lại cảm thấy mình thật hơn người.

Thực lực của ngươi cường đại đến cỡ nào?

Ở trong kiếm đạo, ngươi vĩnh viễn cũng không bằng bọn ta!

May là Khương Thành đã vào trong, không nhìn thấy tình hình ở bên ngoài.

Nếu không, đoán chắc sẽ bị nhóm người này chọc tức đến mức kích động dữ

dội.

Lúc này, Khương chưởng môn đã đi vào Địa kiếm sơn, mới phát hiện ra bản

thân lại không thể sử dụng sức mạnh Tiên quốc nữa, mà quy tắc khác cũng dùng

không được.

Thậm chí ngay cả Hồng Tuyệt Tiên Kiếm trong tay, cũng đều không thể phát

huy những uy năng cường đại vốn có của nó.

Ở chỗ này, thứ hắn có thể sử dụng, chỉ có quy tắc kiếm, cũng như là những năng

lực khác tương quan với kiếm đạo.

Hết thảy những điều này, đều là bởi vì bị thiên nhiên của Địa Kiếm sơn áp chế.

Mà nơi hắn xông vào lại là một khu rừng được tạo ra từ kiếm